Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại...
Tự dưng lòng buồn buồn khi trong đầu văng vẳng câu hát của Trịnh. Nhìn vào lý lịch trích ngang trên blog, thấy mình đã nhảy sang tuổi 39 - tuổi sang trọng của Quang Trung hoàng đế. Thấy năm tháng qua đi mà mình vẫn chẳng làm được gì ra hồn. Gọi điện cho bạn bè, cuối năm mọi người đều tất bật, riêng mình rảnh quá! Mà lại sắp sang một mùa xuân mới rồi!
Cũng mong xuân sang để mừng Mẹ thêm một tuổi mới. Từ hôm về nhà, Mẹ mở mắt nhìn mình được ba lần, nhưng chưa nói câu nào. Lúc Mẹ tỉnh táo, hồi sức sau cơn sốt, nói chuyện được với mọi người thì mình lại không có mặt ở đó! Lúc về chăm Mẹ thì Mẹ lại sốt!
Tết, với mọi người là dịp nhìn lại một năm qua! Với mình, năm qua có gì? Hôm nay ông Táo chầu trời, cũng tranh thủ làm sớ đưa Táo quân xem!
Trời ạ, năm qua con chẳng làm được gì cho nên hồn! Học hành xa tít tắp, gánh nặng dồn cả lên vai anh chị và vợ con ở nhà. Chẳng viết được cái gì vì đầu óc cứ lửng lơ con cá vàng... Văn thơ sáng tác lại càng chán vì ở tỉnh các văn nghệ sĩ còn bận cho đại hội, bận sắp ghế, lấp liếm chuyện tài chính lùm xùm, mãi mà chưa đại hội xong. Đã không viết được thì chớ, lại có quân vô lại nào nó bảo con là đang cấu kết lật đổ chủ tịch Hội VHNT!!! Con lạy trời chứng giám là con thèm vào! Thế mà cái loại có tật giật mình cứ đi đâu rỉ tai đó! Đúng là chưa đến năm Chuột đã thấy chuột thập thò!
Trời ơi, con ước gì con học cho chóng xong, làm luận văn tử tế để về còn dạy dỗ ...kiếm ít tiền nuôi vợ con. Tính ra đi học xa tập trung, kiến thức chưa thấy đâu, nhưng các khoản hỗ trợ chẳng đủ bù cho con khoản bị cắt. Chẳng những vợ con ở nhà méo mặt mà con trong thời gian vừa rồi cũng bữa đói bữa no. Con cũng chẳng mong bóp hầu bóp họng các cháu lấy tiền như cái cô giáo gì gì đó chỉ vì mấy đồng tiền mà tìm mọi cách ép điểm học sinh, chỉ dạy để có tiền đứng lớp là đủ sống. Lạy trời, con coi bài thằng nhóc nhà con rồi! Chỗ trắc nghiệm đúng cô cũng gạch đi, chỗ đúng kiến thức nhưng...không giống cô thì không thèm chấm! Con của con bị mấy bài dưới trung bình là vì nó là con của con! Hoá ra con đây cũng có nhiều người ghét! Có điều kiện cáo ra thì rách việc. Loại người đã thiếu tầm, lại thiếu cả tâm thì dây vào có khi lại bị dính đòn tiểu nhân. Nhưng lẽ trời công bằng, con của con cũng chẳng bị thiệt thòi đâu, trời nhỉ? Con cũng ráng dạy con, coi thử trời có mắt chứng kiến cho con không? Có câu: thiên bất dung gian, con ghi nằm lòng, nên con chẳng sợ gì!
Ráng sang năm mới, con ở nhà lo cho Mẹ, chăm cho con, phụ vợ (nghĩa là giúp đấy ạ, đừng xuyên tạc là phụ bạc vợ!). Ngày tháng còn dài, con cũng còn cái đầu, cái lưỡi! Con hứa với trời là con sẽ thành chồng ngoan, cha giỏi, con hiếu.v.v... Con cũng không dám hứa nhiều, kẻo có ai lại bảo : hứa thật nhiều rồi thất hứa cũng thật nhiều, như chuyện con quyết tâm bỏ thuốc mà mãi vẫn chưa đủ tâm để quyết!
|
9 Góp ý:
Tốt đẹp hơn với Mậu Tý...
Ôi, anh Lãng, em đang Post góp ý thì anh lại sửa bài hay sao ấy nhỉ, làm mất cái góp ý của em rùi
Mà anh thật, mới đó đã hết năm rồi...
Gởi góp ý mới
<< Trở về