Chỉ trong hai ngày mà đọc được tin buồn khiến không khỏi ngậm ngùi: nhà thơ của Núi Đôi - Vũ Cao vĩnh biệt chúng ta vào ngày 3.12.2007 và nhà thơ của Trường sơn - Phạm Tiến Duật ra đi vào ngày 4.12.2007. Hai nhà thơ để lại ấn tượng rất đậm với bản thân tôi từ khi còn là một học sinh chuyên Văn cùng rủ nhau lên đường. Hai bóng núi đã khuất, nhưng những ngọn núi thơ các ông để lại vẫn in đậm ấn tượng trong bao người yêu thơ kháng chiến! Đó là những giá trị thơ không thể phủ nhận.
Chợt giật mình ngờ ngợ như một tiên cảm từ lâu lắm, vội vàng giở cuốn sổ dạy học sinh chuyên Văn và thấy bài giảng về Núi Đôi của Vũ Cao
và tiếp theo sau là bài giảng về Gửi em - cô thanh niên xung phong của Phạm Tiến Duật!!!
Đọc lại hai bài viết này, như một cách tưởng niệm hai nhà thơ mà tôi kính mến!
4 Góp ý:
Bảy năm về trước em mười bảy
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng
Xuân dục Đoài đông đôi cánh én
Bữa thì em tới bữa anh sang
...............
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Sáng mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh noa tươi
Pải thế ko bạn!
Hôm nay đọc báo, mình cũng cảm nhận 'Núi vẫn đôi mà thơ mất ông'.
Cậu bé đồng nghiệp (chẳng mấy quan tâm thơ ca) thì bảo: bây giờ đọc Núi đôi thấy hay!
Gởi góp ý mới
<< Trở về