Phải chăng đó là " chất Nghệ "
Con gái ghé về thăm ba mẹ trong một ngày cuối năm . Cảm giác của một người đã lâu không về quê thì dường như thành phố thay đổi nhanh quá . Đường xá như náo nhiệt hơn và con người cũng như hổi hả chạy đua với thời gian hơn .Chỉ đến khi bước chân về nhà ba mẹ là cảm giác ban đầu bỗng đâu tan biến hết .Về nhà ba mẹ chỉ còn cảm giác yên bình , trầm lặng như thể nó đã trầm lặng từ mấy mươi năm rồi .
Ba vẫn ngồi trrước cái giá vẽ quen thuộc và hoàn thành nốt tác phẩm của mình .Thấy con gái về ba buông bút chầm chậm bước ra cửa .Năm nay trông ba có vẻ như yếu hơn năm trước .Chẳng gì, ba cũng đã bẩy mươi mấy tuổi rồi .Tuy nhiên, phong thái của ba vẫn không thay đổi , và hình như con gái vẫn còn thấy ẩn giấu nét phong lưu của chàng nghệ sĩ chơi đàn violon nổi tiếng những năm 60 của thế kỷ trước . Chàng nghệ sĩ một thời làm điêu đứng bao nhiêu trái tim phụ nữ, khiến cho mẹ cũng được một phen vất vả giải quyết những vụ việc mà các bà (mà ngày xưa là các cô gái ) gây nên.
Ba là người đa tài , đàn hay, hát giỏi mà nhất là môn họa thì cả cái đất Thành Nam ai cũng biết tiếng .Tài là thế nhưng ba không giàu như người ta đâu .Cái ngày còn bao cấp ba đam mê nhiều thứ lắm .Mẹ thương ba từng sinh ra trong gia đình giàu có ở vùng đất Công giáo Kim Sơn, Phát Diệm , nên bao nhiêu tiền nong dành dụm được mẹ đưa hết cho ba sắm máy ảnh , máy phóng ảnh ,phông màn ... rồi nhiều nhiều phụ kiện kèm theo để ba thỏa chí tang bồng .Ba vác máy ảnh đi khắp nơi , và cũng có nhiều tác phẩm có giá trị nghệ thuật cao gửi tham gia dự thi .Thế là ba bỏ âm nhạc và đam mê 2 món duy nhất là ảnh và họa .Với con gái, ba là người tài hoa nhưng khó gần gũi . Bởi ba không giống như những người cha khác. Lúc nào ba cũng chỉ chăm chú vào công việc sáng tác của ba thôi . Chẳng mấy khi anh chị em được ba chuyện trò một cách thoải mái cả . Có chăng chỉ là lúc ai đó làm việc gì sai trái là ba gọi đến, và nghe ba giảng giải .
Có lần ba làm thành công một bức tượng bán thân bằng đồng hình tượng Hồ chủ tịch .Sở văn hóa tỉnh nhà đến hỏi mượn ba trưng bày triển lãm, đã hết thời gian triển lãm từ lâu mà tác phẩm của ba vẫn không quay về ... Ba sốt ruột dò hỏi thì ra nó đã được người khác đứng tên sở hữu và đem đi dự thi . Ba chẳng nói chẳng rằng, từ đó về sau hễ có ông nào ở Sở văn hóa đến ba đều tìm cách từ chối gặp .
Phải nói rằng, ba sống khí khái lắm . Thời gian khó khăn nhất, ba định vẽ tranh để bán , có đồng ra đồng vào giúp mẹ . Ba bắt tay vào việc mua vải , mua sơn căng khung vẽ ..Nhưng hễ cứ ra lò bức tranh nào là lại có người đến tán dương , rồi ba đem tranh tặng người ta ngay mà không lấy một xu nào . Mẹ và các con hồi ấy tiếc lắm nhưng biết làm sao được khi ba nói rằng " Không phải ai cũng biết thưởng thức hội họa , nếu tôi thấy anh nào yêu tranh thì tôi có thể biếu không , nhưng có anh có nhiều tiền đấy mà xem tranh chẳng biết cái cóc khô gì thì có gạ mua tôi cũng không bán "
Gần nhà hồi ấy có một chú làm to, nghe tiếng ba vẽ nhiều tranh đẹp ,cũng lân la đến hỏi . Chú nói : Nhờ bác vẽ cho một bức , một tháng sau tôi lấy có được không , tôi sẽ trả tiền luôn cho bác bây giờ " Ba nghe xong cười nói : Tiền thì tôi rất cần ,nhưng nếu anh muốn mua tranh lấy ngay thì anh có thể tìm đến triển lãm của ai đó mà mua, chứ tôi vẽ thì không thể mặc cả thời gian được, mà nếu anh cứ khăng khăng giới hạn thời gian thì tôi xin nói thẳng là tôi không vẽ được ".Khổ nỗi, ba cũng không thèm giải thích cho chú ấy một câu . Chú đành ra về .
Chú về rồi ,ba mới nói với cả nhà trong bữa cơm hôm ấy : Tôi là tôi không bao giờ muốn vẽ cho những người không hiểu gì về nghệ thuật ,lại trưởng giả học làm sang , thấy người ta treo tranh , cũng muốn treo ..."
Rồi ba kể một giai thoại của ông Leona de Vince như thế này :
Có một hôm,tình cờ Leona de Vince vào triển lãm của chính ông ,thì gặp một người đàn ông cũng bước vào xem . Ngưqời đàn ông đó đi tới, đi lui rồi ghé vào tai Leona de Vince cũng đang đứng bên cạnh ( ôngnày không biết đó là họa sĩ tài hoa của chúngta ) nói :" Sao tôi thấy tranh của ông này xấu quá vậy nhỉ .Tôi chẳng thấy gì là đẹp cả " Lúc ấy Vince mới nói hỏi : "Vậy ông có biết đọc tiếng Trung quốc không ?", ông nọ trả lời :" Tôi không biết ". Vince bấy giờ mới nói : "Vì ông không biết tiếng Trung Quốc,nên ông không thể đọc được chữ TQ , cho nên ông xem tranh của Vince cũng giống như ông đang xem chữ Trung Quốc mà thôi "
Câu chuyện nhỏ của ba ,con gái nhớ đến tận bây giờ .Rồi thời gian khó khăn của gia đình cũng qua đi . Các con của ba bây giờ ai cũng lớn hết cả rồi . Ba thì già yếu đi ,nhưng niềm đam mê nghệ thuật của ba thì không bao giờ tắt .Bây giờ ba không vẽ tranh để bán nữa . Ba bảo ba già rồi, lúc nào còn khỏe ba sẽ vẽ tặng các con .Thỉnh thoảng ba lại gọi điện cho con gái , ba vẽ xong một bức rồi đấy . Con gái bây giờ mới thấy thấm thía hai từ "chất nghệ" mà bấy lâu nay người đời thường nói tới .
Nắng mùa đông hanh vàng rọi vào giò phong lan hồng điệp đẹp quá . Ba cùng con gái vừa chuyện trò vừa tưới cây .Cái cốt cách của người nghệ sĩ không phải ai cũng dễ dàng giữ được .Con gái tự hào về ba lắm .
HHD.
14 Góp ý:
Hôm qua, con bé ốm quá, nó ho suốt đêm, chiều nay tớ muốn đi uống cái gì đó, nhưng lại vướng phải đi đón con ở trường.
Rét thế này mà ra cuối phố Hàng Cót uống rượu lẩu Dê thì tuyệt nhỉ....
Hi vọng liên lạc được với người ta, rròi tớ với người ta đi nhé.
U36timban.
Bài viết của chị về ba chị khiến em...khao khát!
XT xin chia vui cùng chị HHD. XT rất cảm động khi đọc bài viết này.Chỉ có những người có "chất nghệ" chân chính mới thực sự yêu và đam mê nghệ thuật.Chính cái "chất nghệ" ấy mới làm cho nghệ thuật phát triển và bất tử với thời gian. Xin gửi chị lời chào kính trọng tới người cha tuyệt vời của chị .XT cũng xin gửi lời chúc sức khỏe tới bác nhân dịp năm mới và chúc bác có thêm nhiều tác phẩm mới.
Có những điều như thế .....
Đúng là khí phách của người làm nghệ thuật đích thực ... bạn tự hào là phải .
Gởi góp ý mới
<< Trở về