» ngoisaoblog.com » Nghe nhạc » Viết bài » Đăng hình

Thứ Hai, ngày 17 tháng 03, 2008
Chuyện của nó
Điểm Ngôi sao Blog: 54 (9 lượt)
| Bình chọn:


 

         Khạ..p ! Kh..ạ ... p !

Nó  ngáp dài chán nản .
        Này ...anh ơi ! Có tiếng thì thầm .

     _ Anh ơi ! Anh làm gì đấy ?Lần này thì đúng là giọng của ả rồi .Nó lặng thinh nghe ngóng .
     _Kìa ! em hỏi anh mà sao không trả lời thế ?
     _Mất cả giấc ngủ của người ta -Nó gừ gừ nhẹ rồi cộc lốc : Đớp ruồi !
    Rồi nó mặc kệ cô ả, xoải hết người nằm rạp xuống đất ,nghẹo cái đầu sang một bên mà ngủ .Trong giấc ngủ hình như không bình yên ấy, nó cứ mơ mơ màng màng ....
    Gớm ! cái ngày nó còn sung sức, sao mà oai hùng thế không biết ? Mỗi lần được phóng ra đầu phố, các cô nàng cứ phải gọi là tíu tít vây quanh Nó .Mà cũng chả trách các nàng được, trông cái mã nó hồi ấy ,ai mà không mê ? Ngực nở, bụng thon, bắp chân rắn chắc, đi đứng hiên ngang, nhanh nhẹn biết chừng nào, lại còn làm được bao nhiêu việc cho lão chủ ... Nghĩ đến đó, Nó chảy cả nước mắt ... thở dài cái sượt, nhưng tiếng thở dài nó tự nhiên cũng thành một tiếng gì như là ư ử, nghe não nuột .Nó bây giờ chỉ là một thân tàn ma dại, mình mẩy lở loét , chẳng có mống nào thèm để ý, hỏi han nó một câu, kể cả lão chủ mà bao nhiêu năm nay nó cống hiến sức lực cho lão nữa .Nó buồn vì  nhân tình thế thái, nhưng lực bất tòng tâm, làm sao được ? May mà có cô ả bầu bạn cũng vơi đi phần nào nỗi cô đơn sâu thẳm trong lòng nó .

     Mà kể cũng lạ cô ả, theo nó suốt từ thời Lão chủ còn trọng dụng nó, thời mà cái mã của nó còn bóng láng, mượt như nhung .Nó cậy mình này nọ, nên cứ thả phanh lăng nhăng bên ngoài .Các nàng vây quanh nó thế, nó lòng nào mà từ chối cho được ?Nay nó đi với nàng này, mai lai cặp kè với nàng khác . Các nàng thuộc đủ các đẳng cấp. Nhà giàu cũng có, mà giới hạ lưu cũng có, thậm chí nó còn đi với mấy ả lang thang .Rồi một lần, nó trở về nhà bỗng cảm thấy khó chịu. Hôm ấy nó bực bội lắm, nó lăn lộn khắp sân, vẫn không hết khó chịu nó bèn quăng mình vào cạnh của cánh cửa, nó oằn èo cái lưng của nó nhìn phát tức cuời mà cũng thật là tội nghiệp .Vẫn chưa đã, nó cong người, ngoái cái đầu ra sau lưng, muốn dùng răng cắn vào cái thổ tả gì mà làm nó khó chịu đến thế ,nhưng làm gì được ,thế là người nó cứ quay như cái chóng chóng ...Lúc này cô ả mới từ đâu lên tiếng van vỉ nó :
_Em xin anh đấy, anh đừng làm thế, em chóng hết cả mặt đây này .
_Ai vậy ta ?Nó cao giọng hỏi với giọng vẫn đầy bực tức.
_Là em đây mà, anh không nhớ em sao? Cô ả thẽ thọt, nhưng dường như có vẻ mệt mỏi lắm .Em bây giờ làm gì còn chỗ nương thân, Anh làm ơn  cho em tá túc bên anh vài bữa . Em nghĩ anh là người nhân từ,  chắc anh không nỡ từ chối em chứ ạ ?
_À thì ra là cô à ? từ trước tới nay, cô vẫn lang thang với hết thằng công tử nọ, tới đại gia kia,sao bây giờ lại ra nông nỗi này ?
_Khổ thế ! Cô ả khóc nức lên - Tại vì người ta giàu có, người ta cao sang nên người ta đâu có thể cho em dung thân ? Loại như em, người ta chỉ  thích  vui trong phút chốc,  chứ ai dám ăn đời ở kiếp với em ?
        Nó nghe thế mủi lòng, ừ mà xưa nay nó vẫn là đứa hào hiệp mà, lẽ nào không che chở nổi một thân phận sa cơ, lỡ bước một thời gian ? Nó tặc lưỡi :
_ thôi, đừng khóc nữa,  cô cứ ở đây với tôi, nhưng mà phải nói trước nhé, đừng có làm điều gì ngớ ngẩn, tôi không có thời gian giải quyết cho cô đâu .

_ Vâng, thế thì em có phúc lớn rồi ! Cô ả vui mừng ra mặt nói .
      Kể từ đó, Nó và cô ả cứ sống chung với nhau, mà nói cho đúng hơn, cô ả cứ dựa vào nó mà sống .Nó không ngờ rằng cô ả cười khẩy trong bụng, mắng nó :" Thật đúng là ngu như chó !".

                                                          *
                                                       *     *
 
      Rồi chả biết từ khi nào, thân hình nó cứ ngày càng tiều tụy đi, gầy mòn, xơ xác, còn cô ả thì ngày càng phây phây ra .
    Thỉnh thoảng nó  chạy đến đứng trước gương của lão chủ, đưa ánh mắt muộn phiền nhìn cái hình thù trước gương mà thảng thốt :

   _Có phải là  mình không nhỉ ?Nó nhìn trước ngó sau, chẳng còn ai ngoài nó, rồi đau khổ cất giọng khàn khàn bệnh tật lên một tiếng thật lớn, khiến cho lão chủ giật mình, điên tiết lên vớ vội cái dép ném thật lực về phía nó . Nó hoảng quá, chạy một mạch ta ngoài, không dám ngoái đầu lại .Nó chạy tìm một góc khuất tránh cho lão chủ khỏi ngứa mắt,  bây giờ nó mới hoàn hồn và nghe tiếng thầm thì của cô ả :
_ Anh thấy chưa ? Khi anh còn sung sức, được việc thì người ta yêu quí anh!Còn khi anh sức tàn,lực kiệt người ta chỉ muốn tống khứ anh đi cho khuất mắt .
_ Cô nói phải, tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng cuộc đời lại phũ phàng đến thế !  Mà sao  tôi thế này rồi, cô cứ đeo đuổi tôi mãi thế  ?
_ Ơ hay cái anh này, sao bây giờ lại giận lây sang em ? Khi em mới đến đã chẳng xin phép anh là gì ? Anh có đồng ý, em mới dám ở lại chứ ?Mà sao anh không nhớ lại lúc mà anh phởn chí lăn lộn, đùa giỡn với em - Cô ả bắt đầu quay quắt .
_Tôi đồng ý là vì thương hoàn cảnh cô lúc bấy giờ , chứ bây giờ cô xem,  vì cô mà thân hình tôi bây giờ  có khác gì cái đồ bỏ đi ? Mà cũng vì thế nên lão chủ mới ruồng rẫy tôi, chứ nếu không ... Nó cố gắng lấy hết sức bình sinh để  nói với cô ả .Tự nó nhận thấy, nó chẳng còn sống được bao lâu nữa .Nó mệt mỏi lắm rồi .
       Cô ả thấy thế cũng thấy tội nghiệp nó quá, nhưng vì cô ả sinh ra đã  là kiếp ăn nhờ ở đậu, trong cuộc đời bon chen, đầy  lừa lọc này, cô ả không mưu mô xảo quyệt thì sao có thể sống được ?May mà gặp được kẻ có tâm như nó đây, cô ả mới có thể sống được tới tận bây giờ .
       Nó buồn bã, nằm vật bên gốc cây hồng xiêm, hổn hển thở từng hơi mệt nhọc, đứt quãng . Nó đưa mắt nhìn khắp xung quanh, như muốn tìm một chút yêu thương của lão chủ .Bỗng nhiên Nó thấy  thân thể nó có vẻ nhẹ nhõm quá . Hình như không còn sự nhức nhối nào nữa, nó thiêm thiếp đi .
                                                
                                                        *
                                                     *     *

      Nó đâu biết rằng, vào đúng cái lúc nó thiếp đi thì cô ả cũng đang tìm cách đến chỗ lão chủ . Cô ả vừa đi những bước chậm chạp vừa nghĩ : Nó sắp lìa cõi trần, về bên kia thế giới rồi .Nó là kẻ tử tế nhất trên đời mà cô ả từng gặp .Lẽ nào Nó chết mà cô ả không động lòng ?Nó chết rồi, ai còn cưu mang cô ả được ? Rồi thì đến đâu cô ả cũng sẽ bị người ta tìm cách đập chết tươi cho xem . Thôi thì, ít nhiều cô ả cũng phải báo đáp ân huệ to lớn của nó đối với cô ả . Thế rồi, cô ả quả quyết , chạy thật nhanh về phía lão chủ .Cô ả bước êm ru... Cô ả ghé sát vào cổ lão mà nghiến răng, nghiến lợi cắn cho lão chủ một phát buốt như kim châm . Thế là cho đáng đời lão chủ ! Thế là cô ả đã báo đáp được  tấm chân tình của nó . Lão chủ chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi lão tìm ngay được cô ả, Lão rít lên :
   _ Á à, mày dám cắn tao à. Cho mày chết này ! Cho mày chết này ! Con ve chó* khốn kiếp này ! Lão điên tiết lấy chân di đi ,di lại cho nát bét cô ả ra mới thôi. Thì ra mày đã làm hại nó ! Mày hút hết máu của nó, bây giờ mày lại đòi hút máu tao ư ?

    Thế rồi lão chột dạ :

     Chả biết  từ lúc trưa tới giờ nó đi đâu nữa . Rõ khổ ! thế mà tao cứ tuởng mày bị bệnh gì . Lão tất tả đi tìm nó . Lão nháo nhác gọi tên nó mà vẫn không thấy nó đáp lại .
    _ A, đây rồi ! sao mày ở đây mà tao gọi không nghe ? Lão ghé lại gần nó, chỉ nhìn thấy nó he hé mắt, ánh mắt  nó yếu ớt  nhướng lên nhìn lão  như muốn nói điều gì .
    Nó rên lên khe khẽ khi thấy lão chủ xoa đầu nó như an ủi . Một giọt nước mắt lăn ra  tứ khóe mắt nó .Nó cố gắng đứng dậy và ngoáy tít cái đuôi . Nó sủa lên mấy tiếng : Gâu ! gâu ! gâu ! rồi lịm trên tay lão chủ .

                                                            *
                                                         *     *
      Một tuần sau, người ta lại nhìn thấy Lão chủ và Nó thong dong cùng nhau dạo bước trong công viên . 
   
    Truyện ngắn HHD.               

hoa hướng dương >> 02:01 PM 14 góp ý
 
14 Góp ý:
Vào lúc 11:17 PM | Thứ Sáu, ngày 21 tháng 03, 2008, Nô.
thanhnam62Hay lắm.

Vào lúc 04:01 PM | Thứ Năm, ngày 20 tháng 03, 2008, Meo meo
lemaivanChị viết truyện hay nhỉ. Tiếp phần 2 đi chị xem khi tỉnh dậy Nó có còn được em nào đeo đuổi nữa không?

Vào lúc 10:19 PM | Thứ Tư, ngày 19 tháng 03, 2008, honey
hoanghanhwow.. em có tài viết chuyện đó!!! Hay...

Vào lúc 01:46 PM | Thứ Tư, ngày 19 tháng 03, 2008, TSBS
tsbslevanMới đọc, ngỡ là truyện về 1 chàng trai và 1 cô gái giang hồ. Kết thúc khá bất ngờ, có giá trị nhân văn sâu sắc. Truyện ngắn HHD hay lắm, TSBS sẽ in ra và lưu giữ. (TSBS có tật, hễ thấy bài nào ưng ý là in ra liền và lưu giữ lại. HHD có d0ồng ý không?)

Vào lúc 05:58 PM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, thaiuyenblog
chuyenloaihoadanCòn có điều gì muốn nói nữa đây mà...
Câu chuyện này hay lắm

Vào lúc 02:14 PM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, Đại Bàng Trắng
brightHoa hướng dương viết truyên ngắn nhay đấy. Đọc thấy thú vị thật!

Vào lúc 11:12 AM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, Policewoman_113
emmissNhập...tâm...để...thẩm thấu truyện ngắn của chị! :(

Vào lúc 09:57 AM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, Ngơ
hongcong78Đọc truyện ngắn này em lại nhớ đến con Tôm của em,nó đã bị người ta bắt mất. Nó sống tình cảm lắm chị ạ,hichic

Vào lúc 08:16 AM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, (vô danh)
Chà ! Mới đầu cứ nghĩ là chuyện của Con Người, mãi tới khi kết thúc mới biết là của Con Vật . Giống người quá ! Hay !(La xanh).

Vào lúc 01:25 AM | Thứ Ba, ngày 18 tháng 03, 2008, Trong_winC100
canhsat4saoThưởng 6 điểm

Vào lúc 07:41 PM | Thứ Hai, ngày 17 tháng 03, 2008, Huongmuathu
mecuatoivài lần đắng cay thôi ,coi như đời đã già,tội thân nó quá,mà trí tưởng tượng của đằng ấy quá ư phong phú

Vào lúc 04:46 PM | Thứ Hai, ngày 17 tháng 03, 2008, Tê Giác
nguyentuan2007Truyện hay đấy chứ , mà nè ! nghĩ tới lui có lẽ cũng còn nhiều "cô ả" hiện sinh ... tự nhiên trong cuộc đời này đó HHD ạ .

Vào lúc 03:39 PM | Thứ Hai, ngày 17 tháng 03, 2008, hoa hướng dương
sadwomen*Con ve chó : Là một loài ký sinh,chuyên sống nhờ trên mình chó . Loài này chuyên hút máu chó để tồn tại .Bám dai, chắc trên da chó, dưới lớp lông dày .Rủi có ai bị nó cắn thì đau lắm , mà đau rất lâu ! Híc híc !

Vào lúc 03:36 PM | Thứ Hai, ngày 17 tháng 03, 2008, Kiến Cóc
conkienluaHic khổ thân cuộc đời em, hết hơi xin đc con mèo dễ xương, mới nuôi đc 2 ngày thì lại bị bắt mất! Nghe xong chiện chú cún và mụ...ve chó này mà em ko khỏi...rớt nước mắt.

Gởi góp ý mới

<< Trở về

 
 
Powered by Ngoisaoblog.com
 
Blog sadwomen
(đã offline)
Lượt xem: 33272
sadwomen
Tên : hoa hướng dương
Nơi cư ngụ : Hà nội và cõi mơ, Vietnam
 
Số điểm của Blog này là 5160 (số lần vote: 872)
Xem thông tin cá nhân
Album cá nhân
Danh sách bạn bè (100 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu
Lưu bút
bienphongvietnam chị HHD ơi! nếu sợ già mà hay cười thì lại càng già hơn đấy. vì: cười nhiều sẽ tạo nên nêp nhăn ở mắt. bởi vậy muốn không già thì: cười thật tươi vào buổi sáng 1 lần và đừng ưu phiền gì cả là lúc nào cũng trẻ trung như em nè. he he
  gởi lúc 12:39 09/04/2008
hieunhien1012 Ngay moi that vui va am ap HHD nhe!
  gởi lúc 10:36 09/04/2008
hoanghiem Nói túm lại thì trong nội dung mã của mỗi video đều có thông số ngang và dọc, thường là 425 và 355. Đó là thông số mặc định của YouTobe, điền mỗi ô một thông số chị ạ. Không biết chị có hiểu không nhỉ.:)
  gởi lúc 13:36 08/04/2008
emmiss Nhà hai chị em mình sơn màu gần giống nhau nhề chị nhề? Nhìn mát cả mắt! :D

Tuần mới nhiều niềm vui nhé chị iu! :)
  gởi lúc 14:13 07/04/2008
hoanghiem Nghiêm em có thấy mấy lần chị HHD đưa YouTobe vào bài viết và thấy kích thước có vẻ hơi thừa. Tức là khi điền thông số kích thước file, có 2 thông số là chiều ngang và chiều cao, chi nên điền chiều ngang là 425 và chiều cao là 355.
Góp ý chị HHD chút xíu. Khà khà.
  gởi lúc 12:46 07/04/2008
Xem tất cả
Bạn bè
blognew
nguyenhuuhiep
vandon
tomss
mrsteven
mecuatoi
4mattinhnguyen
thutinhyeu
Trang web của tôi
Mở rộng địa giới Hà nội, nên hay không nên ?
Ghen trong văn học và đời thường
Số phận của cuộc hôn nhân ảo tưởng (phần 1)
Chỉ là tôi thôi
Vỡ lẽ ra rồi
Chương 4.Ranh giới giữa Hèn nhát và Dũng cảm
Đời lính thật vui
Chiều trên núi
Chuyện của nó (tiếp theo)
Tôi muốn tìm anh trai
Chuyện của nó
Xin làm kẻ tử tù
Xuân của lòng em
Một lời chân tình
Chương 3. Mẹ cũng là chiến sĩ
Phan độc hành đã đi ...?
Lúng liếng là lúng liếng ơi
Giải pháp thoát khỏi stress vì tăng giá
Đà Lạt tình mơ
Hà nội mùa cây rụng lá
Đường dẫn yêu thích
Mở rộng địa giới Hà nội, nên hay không nên ?
Ghen trong văn học và đời thường
Số phận của cuộc hôn nhân ảo tưởng (phần 1)
Chỉ là tôi thôi
Vỡ lẽ ra rồi
Chương 4.Ranh giới giữa Hèn nhát và Dũng cảm
Đời lính thật vui
Chiều trên núi
Chuyện của nó (tiếp theo)
Tôi muốn tìm anh trai
Chuyện của nó
Xin làm kẻ tử tù
Xuân của lòng em
Một lời chân tình
Chương 3. Mẹ cũng là chiến sĩ
Phan độc hành đã đi ...?
Lúng liếng là lúng liếng ơi
Giải pháp thoát khỏi stress vì tăng giá
Đà Lạt tình mơ
Hà nội mùa cây rụng lá
Các bài mới cập nhật
Mở rộng địa giới Hà nội, nên hay không nên ?
Ghen trong văn học và đời thường
Số phận của cuộc hôn nhân ảo tưởng (phần 1)
Chỉ là tôi thôi
Vỡ lẽ ra rồi
Chương 4.Ranh giới giữa Hèn nhát và Dũng cảm
Đời lính thật vui
Lưu trữ
01/08/2007 - 31/08/2007
01/09/2007 - 30/09/2007
01/10/2007 - 31/10/2007
01/11/2007 - 30/11/2007
01/12/2007 - 31/12/2007
01/01/2008 - 31/01/2008
01/02/2008 - 29/02/2008
01/03/2008 - 31/03/2008
01/04/2008 - 30/04/2008