Tôi nhớ rằng bạn là người con gái,
Sống cùng tôi một quãng đời chẳng dài,
Vài ba tháng kỷ niệm và nước mắt,
Chín năm rồi chưa có bóng nhạt phai.
Bạn giờ nơi nao, hỡi người con gái
Đã chia cùng tôi cay đắng ngọt bùi?
Những dòng này đâu phải là thơ phú,
Mà là kỷ niệm tiếc nuối khôn nguôi.
Giờ chắc bạn ở giảng đường lớp chín,
Ở ngõ cửa người lớn với thiếu nhi,
Công học tập giờ lúa mùa đã chín,
Hãy miệt mài học tập và nghĩ suy.
Chúc mai sau bạn gặp nhiều may mắn,
Đừng phụ công, hãy học suốt đêm ngày.
Hãy tin tưởng: tạnh mưa trời lại sáng,
Đừng gặp khó là vội bỏ cuộc ngay!
T.B: Bài thơ này mình làm từ năm lớp 9, và cô gái được nói đến ở đây mình chỉ quen trong nửa đầu năm lớp 1, sau đó không còn gặp lại nữa. Nhưng mình vẫn nhớ đó là một người bạn rất tốt.
|
3 Góp ý:
VÀ NỮA CÓ AI ĐANG NHỨ BẠN
CÓ LỜI KHUYÊN RẤT ĐỖI CHÂN THÀNH!
Gởi góp ý mới
<< Trở về