Ngày 17/3/1990.........
Tại ba căn nhà ở ba quận khác nhau của thủ đô Hà Nội, ba đứa trẻ - Hoàng Nam, Triệu Hùng và Nguyễn Long - được sinh ra trong một buổi chiều mưa rả rích, cơn mưa đầu mùa hạ.
16 năm sau....
Ba đứa trẻ ngày xưa ấy - một cách tình cờ đến kỳ lạ - lại được xếp chung vào một lớp của trường PTTH X. - một trường nổi tiếng nhất ở Hà Nội vì thành tích xuât sắc của những học sinh theo học ở đây. Sự trùng hợp kỳ lạ về ngày sính đã khiến họ không thể không để ý đến nhau. Và chẳng bao lâu sau, họ đã trở thành một bộ ba nổi tiếng nhất trường.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì không có gì đáng nói.....
Một ngày cuối năm âm lịch 2007.....
Một cậu thiếu niên lạ mặt đã tìm đến trụ sở cơ quan cảnh sát điều tra Hà Nội, yêu cầu được gặp đại úy Lê An. Không ai rõ cậu đã nói chuyện gì, chỉ biết... Lê An từ ngày gặp cậu đâm ra lo lắng, hoảng hốt và thường xuyên nổi giận vô cớ...
Nhưng, chúng ta hãy tạm gác câu chuyện bí ẩn trên đến với ngày 14/2/2008, ngày lễ Valentine lãng mạn của những cặp tình nhân, nhưng đồng thời cũng là ngày kinh hoàng của tất cả những người sử dụng Internet trên toàn thế giới: ngày xuất hiện virus Green.rose.
Ngày hôm ấy, những người sử dụng Internet bỗng nhận được một bức e-mail từ một địa chỉ vô cùng thân thuộc, lời lẽ cực kỳ lãng mạn và bay bổng. Bức e-mail ấy có kèm theo một file ảnh, trong đó là ảnh của một bông hồng màu xanh biếc rất đẹp và hình một chiếc đồng hồ đếm ngược 60 giây. Tưởng rằng đây là một món quà bất ngờ dành cho mình, ai cũng hồi hộp chờ hết 60 giây đó. Nhưng khi thời gian vừa hết, chiếc máy vi tính bỗng nhiên tự khởi động lại. Và sau đó, tất cả dữ liệu trong máy tính của họ đều biến mất, ổ cứng trống không như lúc vừa mới mua về. Điều khủng khiếp hơn là trong thời gian 60 giây đếm ngược đó, Green.rose sẽ tự động gửi e-mail có chứa virus đến những địa chỉ mà nạn nhân hay gửi. Chỉ trong vòng nửa ngày, 1/3 máy tính có nối mạng trên khắp thế giới đã bị nhiễm virus.
Rồi bất chợt, con virus ấy đã biến mất không để lại một dấu vết. Bao nhiêu chuyên gia vi tính khắp thế giới đã tốn bao công sức truy tìm mà không thể biết thêm một điều gì về nó. Sự xuất hiện và biến mất của Green.rose trở thành một bí ẩn trong lịch sử tin học của Việt Nam và cả thế giới.
Và... khoảng cuối tháng 4/2008...
Hoàng Nam bỗng nhận được những bức thư, e-mail, điện thoại lạ từ một nhóm người không rõ danh tính, đe dọa sẽ giết cậu để "đảm bảo giữ bí mật về một vấn đề đặc biệt quan trọng". Cậu hoang mang, không chỉ là lo cho tính mạng của mình, mà là lo cho bí mật mình đang nắm giữ, nếu bị phát tán ra, hậu quả sẽ rất dễ sợ. Hôm sau, cậu đến trường với một vẻ mặt uể oải, bơ phờ. Dường như cậu không thể tập trung vào bất kỳ việc gì nữa. Sự hoảng hốt biểu lộ rõ trên khuôn mặt của cậu.
Giờ ra chơi, Triệu Hùng lặng lẽ kéo Nam ra một góc kín. Hướng đôi mắt ra xa vô tận, cậu bảo Nam:
-Cậu bị phát hiện thân phận rồi phải không?
-Ơ kìa! Cậu nói gì chứ? Thân phận gì?
-Cậu không cần phải chối. Mình biết tất cả rồi.
-Sao cơ? Vậy nghĩa là......
-Suỵt - Hùng vừa nói vừa ra hiệu cho Nam im lặng - Cậu bình tĩnh lại đi, nên hết sức cẩn thận. Cậu nên biết rằng, 99% học sinh trong trường này đều mang theo mình những bí mật đặc biệt, thậm chí liên quan đến sự tồn vong của cả quốc gia nữa...
Thế rồi, Hùng bỏ đi, để Nam lại với nỗi hoang mang và ngơ ngác. Bí mật về thân thếcủa cậu... trên trần gian, ngoài cậu, chỉ còn một người biết... Tại sao Hùng lại biết? Cậu không dám nghĩ, nếu thông tin này được công khai thì sẽ còn có chuyện gì xảy ra nữa...
Ngày hôm sau, Hùng gặp Nam và nói nhỏ:
-Cậu chuyển đến sống ở nhà Long đi, ngay chiều nay!
Nam nhìn Hùng, tỏ vẻ không hiểu.
Hùng nói nhỏ:
-Mình đã bảo là mình đã biết tất cả... Cậu phải tin mình! Long sẽ bảo vệ cậu. Nếu ở ngoài, tính mạng của cậu chẳng khác gì như ngàn cân treo sợi tóc...
-Thế, mình... mình... - Nam ngập ngừng - mình có thể nói chuyện này cho bố nuôi của mình được không?
-Không! - Hùng tỏ vẻ kiên quyết - Cậu phải giấu tất cả mọi người, đặc biệt là ông ta, về chuyện này. Cậu chỉ cần nói là cậu chuyển đến nhà một người bạn, thế là đủ.
-Nhưng.. tại sao... mình không thể nói...
-Chuyện dài lắm. Khi nào cậu về tới nhà Long rồi mình sẽ kể cho cậu nghe tất cả. Sự thật... cay nghiệt lắm...
Nam định hỏi thêm nữa, nhưng trước thái độ của Hùng, cậu không dám nói thêm gì nữa. Linh cảm của một canh sát cho cậu biết rằng có một điều gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy ra. Cậu về nhà cha nuôi của mình, ông đại úy Lê An, nói cho ông biết dự định của mình. Ông tỏ vẻ lo lắng:
-Con định đi sao? Thế con dự định đi đâu?
Nhớ lời dặn của bạn, Nam thưa lại:
-Một người bạn của con muốn con đến ở với cậu ấy. Cha mẹ cậu ta chuẩn bị đi nước ngoài trong một thời gian khá lâu. Cậu không muốn phải ở một mình. Hơn nữa, con cũng muốn có bạn để cùng ôn tập. Năm nay con thi tốt nghiệp rồi....
Trước những lý lẽ của cậu con trai, ông đành đồng ý. Nhưng cũng gần như ngay lập tức, một luồng hơi lạnh toát chạy dài trên sống lưng ông. Ông cảm thấy sợ. Linh tính báo cho ông biết rằng ông đã đi đến đoạn cuối của vở kịch!
|
9 Góp ý:
Mình đọc câu truyện có vẻ là kết thúc rồi!
Lúc đầu tôi đọc tưởng là ba con người đó là ba con người … “siêu nhân”?
Vả lại đại tá Lê An có chạy chọt hay thế nào thì ông ta cũng đã nuôi Nam, tại sao hai người bạn kia lại có quyền nói rằng Long sẽ bảo vệ được cho Nam?
Đại tá Lê An đã giới thiệu Nam vào trường cảnh sát mật – đó là ngôi trường rất tốt mà, có phải là băng nhóm tệ nạn gì đâu? Ông ta chỉ không nói cho Nam biết,… chứ mình không thấy ông ta đểu đến mức nào? Liệu ông ta có liên quan gì tới cái con virus tên là Green.rose? Liệu ông ta liên quan gì tới những cú điện thoại nặc danh? Liệu ông ta có liên quan gì tới cái chết của bố mẹ Nam? Tất cả đều bí ẩn…. (Tuananh)
X. là tên chính thức của trường này đó bạn! Còn tại sao nó lại mang tên... bí ẩn như vậy thì hãy chờ tới cuối truyện!
Đây là một truyện mang ít nhiều tính chất hình sự, trinh thám (tuy ko rõ nét) nên ko thể viết bt, nguyên tắc cơ bản là... càng bí mật càng tốt! Nhưng nếu để ý thì nó vẫn liền mạch đó.
- Từ ngôn ngữ: bà nên chuyển đổi một số ngôn ngữ viết, ví dụ: "thủ đô HN" thay cho "thành phố thủ đô HN"; "quận" thay cho "huyện". Lại còn thừa từ, ví dụ: “Hoàng Nam bỗng nhận được những bức thư, e-mail, điện thoại lạ từ một.......”, loc bớt cho đỡ nhàm chán, chỉ cần mình một cú ĐT nạp danh.
- Mà bà đã bịa ra tên ba học sinh thì bịa cả tên trường nếu không cốt truyện sẽ có một khoảng trống.
- Một số chi tiết không phù hợp với nội dung, ví dụ như: “ Tại ba căn nhà ở ba huyện khác nhau của thành phố thủ đô Hà Nội, ba đứa trẻ - Hoàng Nam, Triệu Hùng và Nguyễn Long - được sinh ra trong một buổi chiều mưa rả rích, cơn mưa đầu mùa hạ” thế nhưng Hoàng Nam lại goi đại úy Lê An là cha nuôi?... lại còn: “Linh cảm của một canh sát cho cậu biết rằng có một điều gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy ra” trong khi Nam là học sinh, sao lại có linh cảm một cảnh sát?...
(Tieuthu9x ne, chua kip dang nhap ^^!)
Gởi góp ý mới
<< Trở về