Đau đớn thay, những con người tàn tật,
Cảm thương tay, những đau đớn vô bờ,
Buồn nhớ thay, những kẻ đi người ở,
Tất cả chỉ vì hai chữ "chiến tranh"!
Đi-ô-xin, ôi tiếng gọi của sấm sét!
Mỗi lần nghe tên là tiếng thét hãi hùng.
Cũng là con người sao chẳng có lương tâm,
Gieo bao đau thương cho những kẻ cùng đường.
Bao năm rồi người đã lành vết thương,
Nhưng trong lòng chẳng nguôi ngoai đau xót,
Mỗi lần nụ cười hòa vào tiếng khóc,
Bởi vì đau khổ còn ngấm trong tim.
Người lớn ơi, trẻ con làm gì có tội,
Mà sao phải chịu những di chứng chiến tranh?
Là đui mù, bệnh tật, câm điếc, liệt chân....
Cũng chỉ vì những hành động của con người.
Đứa trẻ dậy đâu phải trong tiếng cười,
Mà trong tiếng khóc của cha mẹ chúng.
Liệu bầu trời xanh có còn làm chứng,
Một ngày kia đã mất một trái tim?
Đau khổ đã qua, tạnh mưa trời lại sáng,
Tấm lòng hảo tâm làm ấm áp lòng người,
Tiếng khóc đã qua, chỉ còn lại tiếng cười,
Tận trong lòng mình, tôi cảm tạ trái tim.
|
5 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về