Hạt thóc nấu thành nồi cơm?
Bạn đã bao giờ thấy ai có thể chỉ một hạt thóc thôi nhưng nấu thành cả nồi cơm chưa? Quả là điều không thể phải không?
Vậy mà tôi đang rơi vào tình cảnh như vậy đó. Thật trớ trêu là tôi lại không có quyền giải thích, chỉ trích, hoặc được khuyến khích mà phải tìm mọi cách tìm ra giải pháp để thực hiện cho bằng được.
Ôi trời...
Nếu tôi cho bạn một số tiền 5 triệu đồng và yêu cầu: "tổ chức một hội trại thu hút khoản 1 ngàn trại sinh và đêm văn nghệ của hội trại ấy phải hoành tráng", bạn có dám nhận không?
Nếu ai nói dám thì hãy cho tôi cách mà các bạn sử dụng hiệu quả 5 triệu ấy với 2 yêu cầu tổ bố nêu trên.
Mấy ngày nay, tôi cứ nghĩ mãi, đến mệt cả óc vẫn chưa ra đáp án bài toán này.
Thử nghĩ mà xem.
Tiền âm thanh ánh sáng: 2,3 triệu (dạng khiêm tốn nhất có thể)
Khen thưởng: 2 triệu (hết thể khiêm tốn)
Sân khấu: 1,5 triệu (khiêm tốn triệt để)
Chỉ ba cái cơ bản nhất đã ngốn hơn số tiền được giao.
Vậy mà còn bao nhiêu khoản phải chi nào điện, nước, củi lửa, cờ xí, cổng lều...
Huhu... Tôi phải làm sao đây. Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày tổ chức Hội trại rồi.
Huhu...
Hạt thóc mà nấu thành nồi cơm. Đời thởu nào có ai làm được chưa trời.???
|
21 góp ý:
bác bi ơi !hỡi bác BI
vai mang gánh Đãng sướng gì hả anh hiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Mình là người ăn cơm nhà thổi tù và hàng tổng, của trên rót xuống thì nhỏ giọt, còn của ở túi mình phải bỏ ra là nhiều. Công tác phong trào là thế, ai làm phong trào cũng phải khóc, mếu nhiều hơn là cười trong các hoạt động như thế này. Trên họ hiểu đấy nhưng họ cũng chẳng có cách hay hơn.
Cứ bỏ tiền túi ra trước rồi khi xong việc chống gậy, vác mặt dày (cái này Bi có nhiều kinh nghiệm rồi)đi kể khổ với lãnh đạo. Được ít nào hay ít đó và cả huy động sự tình nguyện trong các chiến sỹ rất cần và quan trọng.
Mình mà là Thạch Sanh sẽ tặng bạn chiếc nồi đựng một hạt lúa ấy nở thành n hạt lúa khác.
Cố gắng thôi!
Hạt thóc nấu thành nồi cơm ?
Một điều dễ ợt, phi thường gì đâu !
Này nha, vi tính để đâu
Kỹ thuật nhân bản, cứ xâu nó vào
Tíc tắc bạn có một nồi
Một giờ bạn có ngàn người cùng xơi !
Còn đêm lửa tại bạn ơi
Giấy mời, kèm chữ "Kính mời tiền theo"
Thử xem ai khó ai nghèo
Vì tình, vì nghĩa ai nào dám không !
Hoan hô Bi đã góp công !
Ko có việc gì khó
Chỉ sợ tiền ko nhiều
Đào cống và lấp bể
Cố làm cũng thành không!!!!!!
Hix...hix....
Anh Rong nhà mình gặp ai cũng thành admin nhỉ...
@Rong Rieu ơi: tớ đâu phải là admin. :D
Mấy ngày nay chả biết than với ai, đêm qua bực quá trút đại vào blog.
Không ngờ mọi người động viên Bi nhiều thế.
Đây là hội trại chào mừng 27 tháng 7.
Nhưng do nhiều nguyên nhân nên kinh phí tổ chức giao cho Bi quá sức eo hẹp.
Nhiều lúc muốn bỏ quách nhưng nghĩ lại ý nghĩa của ngày này và mấy em thiếu nhi sẽ có hai ngày vui chơi bổ ích nên đâm liều.
Nhưng thật sự lúng túng...
Dù sao cũng cảm ơn mọi người rất nhiều.
Chỉ còn 3 ngày nữa là bắt đầu, có lẽ phải dốc tiền túi ra làm trước thôi.
huhu...
Sau chuyến này chắc hết tiền đi du lịch.
huhu...
Huongmuathu nói đúng rồi, mỗi em đóng thêm 50 ngàn là ok thui.
cố lên anh BI ui...!
Một ông nhà giàu đang ngồi trong chiếc xe hơi đắt tiền chạy khá nhanh trên đường phố. Từ phía trước, ông nhìn thấy một đứa trẻ đang chạy ra từ giữa mấy chiếc xe đang đậu bên lề.
Ông giảm tốc độ nhưng khi xe chạy ngang chỗ ông đã nhìn thấy đứa trẻ thì chẳng có ai cả. Đột nhiên, ông nghe có tiếng đá ném vào cửa xe mình. Ông đạp ngay thắng, cho xe vòng trở lại chỗ viên đá được ném ra. Quả là có một đứa trẻ đang đứng giữa những chiếc xe đậu. Nhảy bổ ra khỏi xe, không kịp quan sát xung quanh, ông tóm lấy đứa trẻ, đè gí nó vào một chiếc xe gần đó và hét lên: “Mày làm cái quỷ gì thế hả?”. Cơn nóng giận bốc ngược lên đỉnh đầu, ông tiếp: “Chiếc xe này mới toanh, mày sẽ phải trả cả đống tiền vì cái viên đá của mày đấy”.
“Làm ơn, thưa ông. Con xin lỗi. Con không biết làm cách gì khác hơn” - cậu bé van nài - “Con ném viên đá là vì con đã từng vẫy ra hiệu nhưng không có một người nào dừng xe lại...”. Nước mắt lăn dài trên má cậu bé khi nó chỉ tay về phía vỉa hè. “Nó là em con” - cậu bé nói - “Chiếc xe lăn từ trên lề đường xuống, nó bị ngã ra khỏi xe lăn, nhưng con không thể nâng nó dậy nổi”. Vừa thổn thức, cậu bé vừa năn nỉ: “Ông làm ơn giúp con đặt nó vào xe lăn. Nó đang bị đau, và nó quá nặng đối với con”.
Tiến lại chỗ đứa bé bị ngã, người đàn ông cố gắng nuốt trôi cái gì đó đang chẹn ngang cổ họng mình. Ông ta nâng đứa bé lên đặt vào chiếc xe lăn rồi rút khăn ra cố lau sạch các vết bẩn và kiểm tra mọi thứ cẩn thận một cách ngượng nghịu.
“Cám ơn rất nhiều, ông thật tốt bụng”. Đứa trẻ nói với ông cùng ánh nhìn biết ơn rồi đẩy em nó đi. Người đàn ông đứng nhìn mãi, sau cùng cũng chậm bước đi về phía xe của mình. Đoạn đường dường như quá dài.
Về sau, dù đã nhiều lần đưa xe đi sơn, sửa lại, nhưng ông vẫn giữ lại vết lõm ngày nào như một lời nhắc nhở bản thân suốt cả cuộc đời.
Đôi khi, bạn không có thời gian để lắng nghe cho đến khi có một “viên đá” ném vào mình. Bạn sẽ chọn điều gì: Lắng nghe hay là chờ một viên đá?!
Bài viết này quá không có gì đặc sắc cả, nó đơn giản chỉ là sapm, câu góp ý, câu bài mà thui... Admin phải biết phân biệt chứ, hơn nữa bản thân anh là admin.... Tệ hại.
Bài viết này quá không có gì đặc sắc cả, nó đơn giản chỉ là sapm, câu góp ý, câu bài mà thui... Admin phải biết phân biệt chứ, hơn nữa bản thân anh là admin.... Tệ hại.
đúng là chịu thật
Ui!
,không có việc gì khó
chỉ sợ đời không liều
chỉ cho em một chiêu
huy động tiền chiến sĩ
tinh thần đoàn tình nguyện đâu bi ,hô lên là thắng
Gay go rồi Bi ơi ời !!!Tính bài trại chay theo anh Tê thôi .
Huhu...Tôi cũng chỉ biết khóc cùng bạn thôi. Cuộc đời vẫn có nhiều chuyện vô lí thế đấy. Và bạn vẫn phải làm, đúng không? huhu...
Chỉ còn cách tổ chức " trại chay " á ! mùa bão giá mà .
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ