Lặng!
Bỗng dưng nó gọi cho cô: "Cà phê đi, mới đi cho Donatourist về". "Ừ thì đi. Mà sao mày lại đi cho Donatourist?". "Thì ra đi tao kể cho nghe". Thằng bạn từ thời sinh viên, không biết có thân không, nó là một trong những đứa từng trồng cây si trước nhà trọ nhỏ bạn cô. Nhưng đến bây giờ, nó lại là một trong những người bạn ít ỏi của thời sinh viên mà cô vẫn còn liên lạc. Nhớ ngày ra trường, bọn bạn mỗi đứa mỗi nơi, đứa ở lại thành phố tìm việc, đứa về quê... Cô và nó, hai đứa đã vào rất nhiều công ty, với biết bao cuộc phỏng vấn mà khi ra về, cô cảm thấy ê chề và tuyệt vọng, vì mọi thứ dường như không như cô nghĩ, vì ngành học mà cô chọn dường như không phù hợp với một đứa nhút nhát như cô? Nó đã động viên cô rất nhiều, chê bai cũng có... Nó trở thành bạn thân cô từ lúc nào... Cô về quê với một công việc ổn định và phù hợp, thầm cảm ơn trời đã cho cô niềm may mắn ấy. Còn nó, bám Sài Gòn với những hoài bão, khát khao và luôn tự hào là một "tour guide". Với cô, hai từ đó dường như quá xa vời...
"Hù... Trời, nhìn đằng sau mày giống như một cô bé tuổi teen nào chứ, nhưng khi quay mặt lại thì..." nó le lưỡi, "Thì sao?", thừa biết nó nói gì nhưng cô vẫn hỏi. Cô nhìn nó, không còn là một thằng sinh viên "công tử bột" như ngày xưa nữa, râu ria lởm chởm, gương mặt mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Cứ tưởng rằng một hướng dẫn viên du lịch thì trông bảnh bao lắm! Cô định trêu nó nhưng rồi lại thôi. "Đi dâu bây giờ?", "Thủy Tùng nhé!" Cô trả lời gọn hơ mà không kịp suy nghĩ gì. "Biết ngay mà, lúc nào xuống đây mà mày không dẫn tao đến đó". Nó nhe răng cười, vẫn nụ cười ngày xưa, cái cười chân chất và hồn hậu của người miền Tây thứ thiệt... Nó ba hoa đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện tình yêu, đi tour và cả chuyện tiền bo nữa. Không biết sao, cô chỉ cười phụ họa dù đã cố gắng lấy lại sự hồn nhiên, vui vẻ của ngày xưa. "Mày biết sao tao đi cho Donatourist không? nhờ mối quan hệ đấy, hơn mày chưa, ở đây mà chằng có chuyến đi nào", nó vẫn nhầm lẫn giữa công việc của cô và một người làm về du lịch, cho dù cô có giải thích thế nào, nhưng cô không quan tâm đến điều đó. Tự nhiên cô cảm thấy buồn. "Tao sắp đi Đà Lạt, mày thích gì tao mua?". Đà Lạt á, Đà Lạt của những ngọn đồi, của sương mù, của những cơn mưa bụi nhè nhẹ không đủ làm ướt áo khách phương xa; Đà lạt của hoa và hoa, cô yêu những cánh hoa dại mọc bên vệ đường, dưới hàng rào của nhà ai đó và nhất là cô yêu những cánh hoa dã quỳ, mặc dù chưa một lần nhìn thấy sắc vàng vàng rực của nó, cô chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của nó qua hình và thơ, qua những bài tạp bút mà cô đọc được đâu đó; Đà Lạt của chuyến đi thực tập đầu tiên, của lần thuyết minh đầu tiên - nhà thờ Domain De Marry! Và cái lạnh hay sự lo lắng đã làm môi cô tím ngắt!... "Sao?". cô giật mình, ừ nhỉ! "Thì hoa... một gốc hồng ghép nhé!". Nó bĩu môi: "Quê một cục, hồng đó đem về đây làm sao nở hoa được?". "Thì... kệ, miễn là hoa". Cô trả lời đại. "Tao sẽ đem về một gốc tường vi, tường vi mạnh mẽ lắm, như cỏ dại vậy...".
Nó về Sài Gòn, Không hiểu sao cô cảm thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng. Trời đổ mưa, nước mưa, hay nước mắt ướt nhòa, mờ mịt...
2 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về