NHỮNG ĐIỀU CHƯA NÓI

Thứ Ba, ngày 06 tháng 11, 2007
Thương quá ngày mưa - Truyện ngắn
Điểm Ngôi sao Blog: 24 (4 lượt)
| Bình chọn:
              
THƯƠNG QUÁ NGÀY MƯA

      Khanh lủi thủi dắt chiếc xe đạp cà tàng đi giữa dòng người đang hối hả. Cái xe chết tiệt không hỏng lúc nào mà chọn ngay cái lúc này mà hỏng. Gió đã bắt đầu mạnh hơn. Hàng cây bên đường xiêu vẹo, nghiêng ngả. Những mái hiên nhô ra ngoài đường, những tấm panô quảng cáo cứ rung lên bần bật liên hồi trong tiếng rít của gió. Cát đất, lá cây và rác rưởi bay tung lên cao rồi bất ngờ ập xuống . Từng đám mây đen nặng trịch cuồn cuộn từ đâu vụt tới thật nhanh làm trời tối sầm. Lẫn trong tiếng gió là những tiếng ầm ầm rền rĩ. Thỉnh thoảng trên nền trời xám xịt xuất hiện những vệt sáng xanh lè. Các nhà ven đường đã đóng của im ỉm. Trên đường giờ cũng đã thưa người, lâu lâu mới thấy một chiếc xe máy vội vã lướt qua. Khanh vừa kịp nhét cái cặp vào cái túi ni lông thì cơn mưa ập tới, những cơn mưa đầu mùa đến thật bất ngờ. Trời trắng xóa, bóng Khanh nhạt nhòa dần trong mưa.
      Khanh về đến phòng mình thì trời cũng vừa tối, các phòng bên cạnh đã lên đèn. Người ướt như chuột lột, cái áo mưa nhỏ bé của anh không đủ che chắn cơn mưa khủng khiếp kia. Khanh dắt cái xe vào trong. Căn phòng tập thể chật chội nhưng sạch sẽ, ngăn nắp. Chỉ có một cái giường đơn, một cái bàn làm việc, một cái tủ với vài bộ đồ và mấy cái giá toàn những sách. Góc trong của căn phòng là cái bếp dầu, và vài thứ lỉnh kỉnh khác để phục vụ cho những bữa ăn của anh. Đó là tất cả những gì Khanh có. Chưa kịp thay quần áo, Khanh vội mở cái cặp của mình để kiểm tra. Mấy quyển giáo án, sổ điểm và sách vở vẫn còn nguyên vẹn, khô ráo. Vậy là mừng rồi, Khanh nhủ thầm. Có tiếng gõ cửa, Khanh đi ra, đó là Hiên, cô bạn đồng môn cạnh phòng. Hiên nói:
     - Anh đi đâu mà đến giờ mới về? Ở nhà em cứ lo không biết có có chuyện gì xảy ra không nữa? Người ướt thế anh đi tắm đi không lại cảm lạnh bây giờ! Thấy anh về trễ , biết anh không kịp nấu cơm nên em đã nấu rồi, lát tắm xong anh qua ăn cơm với em luôn nhé. Nói xong Hiên quay trở lại phòng. Khanh mỉm cười cảm thấy lòng mình ấm ám trở lại.
     Hiên là một cô gái quê ở Nam Định, cũng là đồng hương với Khanh nhưng khác huyện. Hiên vào Nam đã được bảy năm. Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn nên cô quyết định phải tìm cho mình một hướng đi mới. Rời bỏ quê hương vào trong này, Hiên làm đủ mọi việc từ công nhân cho tới chạy nhà hàng, tiếp thị… để kiếm sống và trả các khoản tiền ôn thi vào đại học. Có đôi lúc nhớ nhà, những nhọc nhằn trong công việc làm Hiên nản chí. Nhưng rồi nghị lực và suy nghĩ không muốn quay lại cái cảnh luẩn quẩn như hồi còn ở quê đã giúp Hiên vượt qua. Thế rồi Hiên cũng đậu vào Đại học sư phạm, ngành Văn, môn học cô vốn rất yêu thích từ nhỏ. Và rồi lại vừa học vừa làm, sau bốn năm Hiên nhận được tấm bằng tốt nghiệp loại khá. Hiên và Khanh gặp nhau tại cái khu tập thể này. Là đồng hương, lại đồng môn nên Khanh và Hiên hiểu nhau lắm. Những lúc vui buồn hay có tin gì ở quê là thế nào cũng nói cho nhau nghe. Đôi lúc ở cạnh Hiên, Khanh thấy lòng mình xao xuyến lắm và Khanh biết chắc rằng Hiên cũng thế. Nhưng nhìn lại hoàn cảnh của mình Khanh đành câm nín, chôn dấu tình cảm ấy trong lòng. Hiên cũng hiểu Khanh nên không bao giờ đả động đến chuyện ấy. Nhưng Khanh biết Hiên cũng rất buồn. Đôi lúc Khanh nhìn thấy Hiên ngồi một mình mà khóc. Bữa cơm hôm nay ở phòng Hiên thật bình thường. Chỉ có bát nước nắm dầm với quả trứng gà, một đĩa rau muống luộc và mấy con cá sông kho mặn, nhưng sao Khanh cảm thấy ngon miệng lạ thường. Có đem đánh đổi với bất kì món sơn hào hải vị nào Khanh cũng từ chối. Sau bữa tối, Khanh và Hiên đang cùng nhau bàn về một tác phẩm văn học trong chương thì Khanh cảm thấy mệt, hắt hơi liên hồi. Hiên bảo:
     - Thôi chết, anh sốt rồi. Chắc tại hồi chiều anh dầm mưa đấy. Anh về phòng mà nghỉ ngơi đi.
      Nói xong Hiên vào trong lấy ra vài viên thuốc cảm đưa cho Khanh rồi nói:
     - Anh cầm mấy viên thuốc này uống. Nếu đêm có cần gì cứ gọi em!
Đêm ấy Khanh sốt thật, miệng nhạt thếch, đầu cứ ong ong, mồ hôi vã ra nhưng lại thấy lạnh buốt. Thanh ngồi dậy uống mấy viên thuốc mà Hiên đưa cho. Mệt mỏi, Khanh muốn nhờ Hiên nấu cho ít nước sôi thấm khăn ấm đắp lên trán để hạ sốt nhưng ngại làm phiền Hiên giữa đêm nên lại nằm xuống. Nhưng mới vừa nằm thì đã thấy Hiên gõ cửa bước vào. Hiên nói:
     - Em biết thế nào rồi anh cũng sốt cao mà!
Cô tiến lại chỗ cái bếp dầu, đun nước sôi thấm vào cái khăn đắp lên trán Khanh. Vì mệt nên Khanh thiếp đi lúc nào không biết. Đêm ấy Hiên thức trắng cùng Khanh.
     Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khanh thấy tờ giấy Hiên để trên bàn “ Em đã xin phép giùm anh, sáng nay em dạy cho anh rồi, anh cứ yên tâm. Cháo em nấu để trong lồng bàn, anh nhớ ăn”. Khanh ngồi nhìn tờ giấy lặng người đi, rồi lại nhìn quanh căn phòng thở dài. Chợt Khanh nghĩ tới câu nói của Long, anh bạn dạy cùng trường:
     - Chú mày dở lắm, học trò nó nằm trong tay mình, mình quay kiểu gì không được!
     Long dạy Toán, học sinh đến học nhà Long đông nườm nượp nên Long phất nhanh lắm. Cũng từ chỗ tay trắng mà giờ Long cũng có một cơ ngơi kha khá. Khanh nghĩ, hay mình cũng phải tìm hướng đi khác thôi.
      Hết giờ dạy, Khanh đã thấy Hiên về tới. Sau Hiên lố nhố một lũ học trò, mấy đứa học sinh lớp Khanh dạy. Chúng ngồi vậy lại quanh Khanh:
     - Thầy đỡ mệt chưa? Chừng nào thầy lại dạy chúng em? Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe nghe thầy.
     Ôi! Biết bao nhiêu câu hỏi làm Khanh không kịp trả lời. Chúng mang đến cho Khanh biết bao nhiêu đường, sữa, trái cây…có đủ cả. Khanh nhìn chúng bằng ánh mắt âu yếm và cảm thấy thương chúng biết bao. Khanh nhớ lại câu nói của Long và ý nghĩ ban nãy thoáng qua trong đầu mình mà cảm thấy kinh sợ. Khanh ghê tởm cái suy nghĩ ấy của mình và câu nói của Long. Lòng chợt bâng khuâng, Khanh nhìn ra ngoài, trời đang lất phất những hạt mưa.

6/11/07
PC



 
Những điều chưa nói >> 01:27 AM 2 góp ý
2 Góp ý:
Vào lúc 08:47 AM | Thứ Sáu, ngày 09 tháng 11, 2007, .»-(¯`* Bambi *´¯)-».

bambiĐọc thấy thân quen quá, những cảm xúc rất đời thường...


Mà anh cũng ở Đồng Nai nhỉ? Đồng hương với anh Tuấn đấy, nên vụ thịt chuột anh nhắn anh Tuấn dùm tụi em nghe Chân trong miệng, anh cũng fải tham gia nữa đây!

Vào lúc 08:36 AM | Thứ Ba, ngày 06 tháng 11, 2007, hoa hướng dương

sadwomenNhững tình cảm chân thành từ đồng nghiệp , từ học trò  chân thành và trong sáng như vậy làm cho ta vô cùng xúc động . Những tình cảm đó là động lực làm cho ta vượt qua tất cả mọi bon chen, cám dỗ của cuộc đời .

Gởi góp ý mới

<< Trở về

 
Powered by Ngoisaoblog.com
 
 
Blog nhungdieuchuanoi
beautifultime78@yahoo.com.vn beautifultime78@yahoo.com.vn
(đã offline)

nhungdieuchuanoi
Tên : Những điều chưa nói
Nơi cư ngụ : Đồng Nai, Vietnam
 
Số điểm của Blog này là 83 (số lần vote: 14)
Album cá nhân
Danh sách bạn bè (4 bạn)
Kết bạn với blog này
Gởi tin nhắn
Thông báo bài xấu
 
Lưu bút
sadwomen HHD khai trương lưu bút nha ! Mong được đọc nhiều bài viết của Việt Chân .
  gởi lúc 22:28 26/11/2007
Bạn bè
a9inmyheart
sadwomen
nguyenhuuhiep
ngocphuong189200
Trang web của tôi
Đường dẫn yêu thích

Các bài mới cập nhật
GIÁ VÀ LƯƠNG
Thương quá ngày mưa - Truyện ngắn
TẾT SỚM - Truyện ngắn
BÓNG MA - Truyện ngắn
Vô cớ

Lưu trữ
01/11/2007 - 30/11/2007
01/12/2007 - 31/12/2007