"Có ai vui khi tình mình tan vỡ
Có ai cười khi gặm nhấm nỗi đau
Ngắm thế gian bao kẻ dối lừa nhau
Cười chua chát! lòng người mau thay đổi.." Những câu thơ kia đến với tôi trong sự bất ngờ... tôi không biết... không hiểu... chỉ lặng im và thấy dòng cảm xúc của mình... tan nát... Quá khứ đã là quá khứ... tôi biết đã có những lúc em bất chợt nhớ đến tôi...nhớ đến khoảng thời gian đã qua của mình với một chút tiếc nuối... nhưng chỉ có vậy thôi đúng không em??? ... Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng câu nói ấy dành cho mình , giống lắm , nhận được một chút ấm ám. Ừ , chẳng phải cho mình ... kệ... thôi...Tôi có nên nói một lời xin lỗi ? , cho tất cả nhưng vu vơ ngớ ngẩn của tôi mấy hôm nay ?... , tôi chẳng muốn ... tôi không muốn mình cứ mắc lỗi rồi lại xin lỗi , mệt mỏi lắm... ... thì thôi... ...Ngày mai, tôi sẽ không có em . Đó là sự thật, tôi nhắm mắt lại và tự nhủ như thế. Em không còn - hay đúng hơn là chưa bao giờ - của riêng tôi . Và tôi cũng biết rằng con đường này ngày mai sẽ dài hơn và rộng hơn.
Em hãy đi đi, đi cho hết quãng đường đã chọn, đừng quay lại nhìn tôi làm gì, cũng đừng nghĩ rằng đã có lỗi với tôi. Với em bây giờ chỉ có tương lai và vô vàn niềm vui trước mắt. Tôi không là gì cả - đừng quay lại nhìn tôi . Khói bay ... một vòng... hai vòng... nhiều quá (gần giờ cơm có khác, các bác hàng xóm đồng loạt nổi lửa ) tôi không thể nào đếm được, cũng như không thể nào đếm được những tình cảm tôi đã dành cho em. Tôi thấy thương cho kỷ niệm của chính mình. Hình như bây giờ tôi đã lớn hơn một chút. Tôi biết mất em, tôi sẽ buồn lắm. Có sự chia ly nào mà đem lại niềm vui không em? 
....
Em ạ, nỗi cô đơn nhìn vào tôi như một biển hồ phẳng lặng. Trong tôi là những gợn sóng trong vắt từ đáy hồ phẳng lặng, bỗng ào lên dội vào lồng ngực, thỉnh thoảng lại làm tôi nhói đau. Tôi không có những cơn say ái tình muôn màu muôn vẻ nhưng tôi vẫn ngồi hàng giờ trước em, trước những gì đã qua để gói ghém em vào ký ức, để tôi mang theo suốt những tháng năm xa... 
|
0 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về