Cười tí ,đầu năm...
Điểm Ngôi sao Blog: 23 (4 lượt) |
|
Đầu năm ,mượn chuyện cười ở Báo Thanh Niên đưa lên cho mọi người cùng đọc ,lấy khí thế cho cã năm nhé ! Chúc mọi người trong cã năm con Tí ,thu vào tiền tỉ ,chi ra rỉ rỉ thôi nhé ...
Căn hộ cao cấp | ||
Tôi đang nằm thiu thiu, mơ một bữa ăn sáng có đủ cà phê và bánh mì thì Tèo lao vào như một cơn lốc, tóm lấy tôi lôi tuột khỏi giường: - Dậy, dậy ngay. Nhanh lên! Tôi hốt hoảng: - Có chuyện gì vậy? Tèo thét: - Đi mua căn hộ. Mua kẻo hết bây giờ. Tôi sững sờ: Căn hộ ! Ối trời ôi, một căn hộ hiện nay phải vài tỉ đồng, trong khi lương tôi một triệu mỗi tháng, tài sản là chiếc xe gắn máy mua từ năm 90 và bốn chiếc quần jean trong đó có hai chiếc chưa giặt. Tôi kêu: - Tiền đâu mua? Tèo phán: - Tiền vay ngân hàng. Vay ít thôi và chỉ cần đặt cọc. Tôi trợn mắt: - Mua làm gì? Sau đó làm sao trả. Tèo lườm: - Mua để bán lại. Nhanh lên. Lời lắm. Cả nước đang xếp hàng kìa. Rồi không để tôi nói hết câu, Tèo kéo tay tôi chạy. Tôi thấy đường phố đang náo loạn. Không còn ai buôn bán, không còn ai làm việc. Mọi người ầm ầm chạy như cháy nhà, đến nơi mua căn hộ. Bà già, ông già nhăn nhó, trẻ con kêu khóc như ri. Kia rồi, chỗ bán căn hộ kia rồi. Tôi muốn té xỉu vì kinh hãi khi thấy cả chục ngàn người chen lấn như đi hội hoa xuân. Và kinh khiếp nhất tôi nhận ra trong đó bà Tư bánh bèo, chú Bảy xe ôm và dì Sáu xôi xéo đang xô đẩy, chen lấn, gào thét. Tôi bảo Tèo: - Cậu ôi, hóa ra tớ nhầm. Xưa nay tớ cứ tưởng bà con mình nghèo, bây giờ thì mới hiểu họ cũng có tiền tỉ. Tèo đắc chí: - Nghèo đến mấy cũng phải vay, cướp, giật, mượn để mua căn hộ cao cấp. Chỉ một tỉ hôm nay sẽ trở thành chục tỉ ngày mai, ai mà chẳng ham. Tôi cũng bắt đầu thấy ham. Người bắt đầu rạo rực. Ôi, chỉ cần vài tháng nữa, tôi sẽ có năm bảy tỉ. Tôi sẽ mua hai chiếc xe hơi, sắm năm chục chiếc quần, mua cả tá áo may ô và có khả năng ăn phở đặc biệt bất cứ lúc nào mình thích. Ôi, tôi sẽ làm quen với một cô hoa hậu, sẽ bỏ tiền ra làm một bộ phim cho mình vai chính, sẽ thuê một nhà văn viết tiểu sử tôi... Ôi, nếu có vài tỉ đồng, tôi sẽ... Tèo hét: - Đứng mơ màng gì thế? Xếp hàng đi. - Xếp để làm gì? Tèo quát: - Xếp lấy số. Rồi có số rồi xếp lấy phiếu. Sau khi có phiếu xếp lấy tờ khai, có tờ khai xong xếp để nộp, nộp xong rồi xếp chờ nhận hóa đơn, có hóa đơn xếp bốc thăm chọn tầng, sau khi có tầng xếp bốc thăm chọn căn hộ. Ối trời ôi là trời ơi. Tôi rên lên: - Nhưng tớ có xu nào trong lúc này đâu. Tèo rít chói tai: - Đồ ngốc. Cậu xếp gần tới nơi rồi thì bán chỗ lại, sau đó lại xếp từ đầu. Chỉ lần bán chỗ thôi cũng đủ giầu rồi, cần chi bán nhà. Tôi bừng tỉnh. Tôi khâm phục Tèo quá. Nó không phải người thường. Nó đúng là giáo sư về kinh tế, về thời cơ và về bất động sản. Tôi đứng vô hàng. Trời nắng gắt. Cả ngàn người vẫn chen lấn, xô đẩy, chả khác nào thời xếp vé bến xe. Ôi, cuộc sống đang đổi thay từng giờ. Xưa xếp hàng mua gạo, củi, nay xếp mua nhà, có sướng hay không? Nhưng đông quá, chật quá và nóng quá. Tôi vã mồ hôi. Cổ khô cháy, chân run lên vì chưa ăn sáng, mắt mờ đi vì hoa cả mắt, mồm chua ra vì chưa đánh răng. Hàng ngàn người vẫn ào ào đổ tới, hình như chỉ còn mười phút nữa, nếu không ở trong căn hộ cao cấp, họ sẽ chết hay sao. Sau sáu tiếng đồng hồ, người bị ép mỏng ra như bánh tráng, tôi mới tới gần nơi lấy số. Tôi thét gọi Tèo: - Cậu ơi, kêu người tới bán đi. Không có tiếng trả lời. Tôi nhìn sang bên cạnh. Ôi, Tèo đã xỉu từ lâu, đang bị người ta khiêng ra bỏ cạnh gốc cây như một con chuột chết. Lê Hoàng Tổng hợp từ Thanh Niên Online . |
4 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về