Anh thì lại nghĩ: Có gì lạ đâu, nhiệm vụ của loài cây ấy là cứ đến kỳ thì trút hết lá đi rồi vài ba tháng nữa lại bừng nở một rừng hoa báo hiệu cho mọi nhà một mùa vui đoàn tụ. Và anh cũng tưởng lòng mình vẫn lạnh lùng dửng dưng như bao mùa đông trước. Vậy mà chiều nay khi đi làm về nhìn hàng cây hoàng hậu hai bên đường nở hoa trắng xóa, anh mới thảng thốt giật mình. Nhớ em nhiều quá…
Có lẽ đọc đến đây em sẽ tủm tỉm mà cười anh vì màu trắng của loài hoa kia với em thì có liên quan gì đến nỗi nhớ của anh. Ừ, có lẽ em cũng đã quên thật rồi, anh không trách gì cả, vì kỷ niệm suy cho cùng cũng chỉ là một chấm nhỏ mờ xa trong bao la đời sống tình cảm con người. Nhưng anh vẫn nhớ, nhớ từng chi tiết của những gì đã trải qua khi anh và em còn bên nhau.
Ngày em đến bên anh thật nhẹ nhàng, hồn nhiên. Ấn tượng đầu tiên của anh về em là một dáng người tiểu thư, quí phái. Mái tóc dài óng mượt phủ dày trên mảnh lưng thon thả. Đôi mắt đẹp nhưng u buồn. Đặc biệt là khi em giới thiệu tên mình anh đã thấy chất chứa trong đó bao nhiêu là cảm xúc, anh liền suy ra thành biệt danh rồi gọi luôn từ đó.
Lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm tồn tại trên cõi đời này anh mới biết đến cảm giác thế nào là niềm vui của ngày sinh nhật, em là người con gái đầu tiên mang đến cho anh niềm vui đó. Em đã lặn lội đi tìm phòng trọ của anh hơn một tiếng đồng hồ để trao anh bó hoa hồng đỏ thắm. Chiều hôm đó hai đứa ngồi lặng lẽ bên nhau, những ngôn ngữ trở nên vụng về ngượng ngịu.
Rồi cứ đều đều vài hôm em lại đạp xe hơn sáu cây số đến chỗ anh, cùng nắm tay nhau lang thang trong công viên bên con đường có hàng cây nở hoa trắng xóa. Hồi đó anh cũng không biết loài cây ấy tên gì vì nó có quá nhiều tên gọi. Chỉ khi em cầm tay anh chỉ lên và nói rằng: Hoa Ban nở đẹp quá anh nhỉ. Nhưng đó là tên gọi ở vùng Tây Bắc chứ còn trong Tây Nguyên này người ta gọi là hoa Hoàng Hậu.
Tình yêu chúng mình cứ thế bình lặng trôi đi trong hạnh phúc ngọt ngào và chúng ta đã chẳng cố gắng gì nhiều để giữ cho hạnh phúc ấy được vẹn nguyên mãi mãi. Đến khi chợt nhận ra mình vô tâm và hờ hững quá, anh mới bàng hoàng thốt lên hai tiếng “giá như”. Em ra đi không một lời từ biệt…
Bó hoa hồng ngày nào em trao anh vẫn còn treo trên vách. Cành lá khô giòn theo bụi bặm thời gian. Đêm đêm, sau những tất bật đời thường anh về tơ tưởng đến hai mái đầu kề sát bên nhau trước trùng khơi sóng nước, anh thấy mình luôn gọi mãi tên em: Giọt nước mắt của biển.........bài st
|
1 Góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trở về