Bình yên……

Tôi từng vẽ rất nhiều tranh với chủ đề này. Và đặt tên theo tên một bản hoà tấu piano tôi thích. Blossom in the wind … Và đánh số 1, 2, 3... Đôi khi tôi cũng không biết tôi vẽ cái gì, nhưng những bức tranh ấy làm lòng tôi dịu lại mỗi khi ngắm chúng. Một đặc điểm chung, chúng đều được vẽ trên một cái nền màu xanh tím. Hoặc là những bông hoa nhỏ li ti màu xanh tím trên một cái font đen thẫm.
Bình yên có màu gì nhỉ? Nếu bình yên có màu sắc, thì đó sẽ là màu xanh tím. Cũng chẳng hiểu vì sao, nhưng với tôi luôn luôn là vậy…
Là màu của lớp sương mù lan toả trên mặt hồ, lẩn quất trong những khu rừng thông thơm mùi nhựa mới.
Là màu của giàn đậu biếc ra hoa buông rũ từng dây uyển chuyển, mềm mại bên ngoài khung cửa sổ. Nhìn hoa cứ nghĩ đến một ai đó chở che, một nơi nương tựa.
Bình yên là màu của khóm blue lily đang trổ hoa, nhành hoa vươn cao, mảnh khảnh và thanh tao, hoa nở thành chùm- cánh hoa trong mờ mờ, xanh một màu liêu trai. Hoa có phải là hiện thân của một tiểu thư quý phái, một cô gái trẻ gầy yếu, buồn rầu, kiêu hãnh và có chiếc cổ cao thon thả như trong tranh vẽ?
Là màu của hoa lục bình vẫn trôi lững lờ trên sông. Mỗi khi làm việc mệt mỏi, nhìn ra thấy dòng nước trôi êm ả, từng bè lục bình lớn nở hoa, thấy lòng dịu lại. Trôi nổi và vô định, mà vẫn giữ riêng cho mình một chút dịu dàng xinh đẹp. Con người ta thông thường trong những hoàn cảnh khốn nạn thì chỉ trở nên yếu đuối, hoặc chua chát và bi quan hơn mà thôi.
Tôi mơ về bình yên, có cánh đồng trải dài vô tận, và những đoá hoa tím xanh nở lặng lẽ trong màn đêm êm ái như nhung. Và những ngôi sao lấp lánh trên cao thỉnh thoảng băng ngang qua trời, để lại một chuỗi lấp lánh rồi vụt tắt.
Hôm nay, lại chat với thằng bạn thân. Bách khoa toàn thư của mình. Lại hỏi, "mày còn thích blue lily không?". Đương nhiên là vẫn thích. Và lại nghe giọng cười rất trong trẻo của nó, "mấy bụi blue lily tao trồng bên này đang nở hoa đấy. Nhìn hoa nhớ mày quá. Để take pic rồi gởi cho mày nhé!". Và lòng nhẹ nhõm. Màu tím xanh làm tôi thấy bình yên. Tình cảm tự nhiên và gần gũi của nó làm tôi thấy bình yên. Bỏ qua những chuyện bullshit gần đây, tạm thời quên những lo toan cơm áo gạo tiền, thấy trước mắt mình là một không gian tĩnh lặng
"Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh …"
Một khổ thơ mình thích hiện lên trên màn hình, font Monotype Corsiva. Lại mỉm cười. Luôn luôn, You’re the only one who really knew me at all. Tri kỷ.
Hương thời gian? Lại nhớ cái thời chúi mũi vào sách, quên hết sự đời. Tôi không thích những quyển sách mới tinh ngoài nhà sách, mà chỉ thích những quyển sách cũ. Giấy ngả vàng, màu của thời gian. Và một mùi gây gây khó tả, mùi ẩm mốc, mùi giấy mục, mùi của những cánh hoa hồng ép khô bị bỏ quên … Với tôi, cái mùi của những trang giấy cũ ấy, cộng với mùi thơm nồng của nồi nước lá xông mẹ tôi vẫn nấu cho cả nhà và ngày tết Đoan Ngọ chính là hương thời gian …
- Này sao im re vậy?
- Không, đang nghĩ lung tung.
- Nghĩ về tao?
- No, dear. Nghĩ về blue lily. Tại sao nó có tên là agapanthus africanus?
- Họ + nguồn gốc của nó. Còn gọi là Blue lily of the Nile, blue lily là tên họ và đặc điểm, phần sau là xuất xứ.
- Tìm thấy lần đầu ở ven sông Nile?
- Không. Chỉ là một câu chuyện về nó, một dạng truyền thuyết như kiểu hoa forget me not (hoa lưu ly) vậy. Sau đó, thấy tên đẹp nên người ta giữ luôn.
- Tiếp đi …
- Chuyện nhảm nhí thôi. Có một bộ lạc sống ven sông Nile, theo thông lệ mỗi năm phải dâng cho thần sông một người làm vật hiến tế để mong mưa thuận gió hoà quanh năm, và để thần linh không nổi giận. Họ chọn trong số những chàng trai, cô gái chưa lập gia đình một người theo phương thức ngẫu nhiên, kiểu như bắt thăm hay gì đó tương tự. Năm đó, Lily - cô gái xinh đẹp nhất câu lạc bộ, à ko, đẹp nhất bộ lạc bị chọn. Đến ngày tế lễ, người ta đưa cô đến bờ sông…
- Rồi đá đít cho nàng ta rớt xuống?
- Không. Họ ở đó, ca hát nhảy nhót gật lắc suốt đêm, rồi khi bình minh ló dạng, con trai của thần sông sẽ xuất hiện tiếp nhận lễ vật. Khi người được chọn gieo mình xuống sông, con trai thần sông sẽ đón lấy, và đâm mũi dao bằng vàng vào tim người đó.
- Uh, kể tiếp đi.
-Máu của người ấy sẽ hoà vào nước sông, đó là ngày duy nhất trong năm dòng sông Nile sủi bọt đỏ ngầu …
- Máu đâu mà nhiều dữ vậy trời !
- Khi nàng Lily nhà ta rơi xuống, con trai thần sông trong một khoảnh khắc nhìn thấy chiếc cố cao trắng ngần của người đẹp ngoái lại nhìn cảnh vật quê hương một lần cuối. Khi nàng đối mặt với chàng, đôi mắt màu xanh tím đẫm lệ với ánh nhìn đang mờ đi trong tuyệt vọng làm chàng ta …
- Dại gái?
- Uh, thế là chàng ta đỡ lấy Lily, đặt cô ấy lên bờ, và sau một nụ hôn …
- Là … he he he
- Cổ tích làm gì có chuyện đó. Chàng để Lily ở lại, trở về với sông Nile và tự tay đâm mũi dao bằng vàng vào trái tim mình. Chàng ta chết cho Lily được sống. Còn Lily, khi tỉnh dậy, nàng mang theo kí ức êm đềm của nụ hôn đầu tiên ra bến sông, cứ ngày ngày cúi nhìn xuống dòng nước dõi tìm hình bóng con trai thuỷ thần ...
- Rồi chờ chán, rồi biếng ăn biếng ngủ rùi ngủm, và hoá thân thành blue lily of the Nile?
- Ừ
- Hèn gì cây nào cây nấy thân gầy nhẵng ...
- Và hoa xanh tím, như màu mắt nàng. Từ đó, các thần linh không đòi hỏi vật hiến tế là con người nữa. Họ hiểu ra vật hiến tế quý giá nhất không phải là sinh mạng. Người ta không quý mạng sống của mình hơn tình yêu. Các thần bảo trợ sông Nile đã thay đổi nghi thức hiến tế, vẫn là ngày ấy mỗi năm, những đôi lứa đang yêu nhau sẽ tập trung nơi bến sông, và khi bình minh ló dạng, họ sẽ trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của thánh thần.
-hix, thánh thần tò mò quá. Người ta giết người cướp răng mà cũng đòi xem.
- Một số dân tộc xem nụ hôn là biểu hiện thiêng liêng nhất của tình yêu. Họ cho rằng linh hồn đi vào, và ra khỏi cơ thể của con người qua đường miệng. Hôn nhau, nghĩa là đã trao cả linh hồn cho nhau.
- Trao một đống vi trùng nữa, he he
- Chắc vậy. Và mỗi khi một cặp tình nhân phải xa nhau vì lý do nào đó, người con gái sẽ tặng chàng trai một cành blue lily thay cho lời hứa "em sẽ chờ ..."
- Truyện sến quá mày
- Thì tao nói rồi mà.
- Mày có dám chết vì tao không?
- Thôi cho em xin!
Bỗng nhiên tự hỏi, mình có dám chết vì một nguời không? Chắc là có, nhưng với điều kiện cả hai cùng ra đi, chứ lỡ khi mình "đai" rồi, linh hồn trong trắng của mình đang bay lượn quanh chàng và vô phúc nhìn thấy chàng ôm cô nào khác chắc tức quá chết tập 2.
Nhưng dù sao, cái câu chuyện nhảm nhí này làm mình thêm yêu một loại hoa vốn đã rất đáng yêu. Và trong lòng cảm thấy điều gì đó như là bình yên...
0 Góp ý:
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây ! << Trở về