(Một người bạn trên ngoisaoblog)
Em tơi xốp mịn bông gòn,
Có em ấp ủ, ai còn muốn xa?!
Chăn cùng gối kết tình ta,
Đôi mình thắm thiết đời hoa gắn đời.
Bông gòn em thấm tình người,
Bông gòn em cứu cho đời vết thương.
Đồng xanh bông trắng vấn vương,
Trời xanh mây trắng nền tương màu đồng.
Ai chăm bón nặng tấm lòng?
Ai thu hái đượm duyên nồng ấm êm?
Bông gòn trắng xốp là em,
Đêm về ai sẽ cùng nêm tình hồng.
Ai ôm gối ngủ trong lòng,
Ai yêu thấu tỏ duyên nồng với em?
Bông gòn ấm áp ngàn đêm,
Bông gòn quấn quít càng thêm tình người.
Tươi xinh em lặng giúp đời,
Câu thơ em đặng giúp người chút vui.
Nào ai không thấy tuyệt vời?
Nào ai vui sướng khi đời vắng em?
Bông gòn, thật khó mà quên,
Bông gòn càng ấm càng thêm tình đời.
Ôm em ngủ... mãi không rời,
Yêu em để mãi trong đời có em!
Bông gòn tươi thắm tình duyên,
Bông gòn... ai thấy, nào quên được người!
Khắc tâm anh mãi... nụ cười,
Khắc tim anh mãi không rời bóng em!
Trông nàng, càng ấm lòng thêm,
Nghe nàng, càng muốn ngàn đêm... cùng nàng!
7 góp ý:
Ôi! Không biết ĐBT nói về ai. Nếu là nói về Bé, thì ai đó làm ơn cột dây vào chân Bông Gòn để kéo bé xuống giúp. Kẻo Bé bị thổi bay về trời mất.Hihi....Cám ơn những câu thơ của ĐBT, đã làm bé bay bỗng lên mây rồi.
Ui da, vui thì vui thật ,nhưng chắc không phải bé đâu, 4Mắt ơi!Nếu ngộ nhận, bé chui xuống đất cũng không hết xấu hổ ....Mèn ơi! Mắc cở quá đi thôi.Hic.....
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ