
(Biệt danh một người bạn trên ngốiablog)
Tôi là Tê Giác hiền khô,
Ai mà mến cảm thì... xô tới nào!
Yêu thì tôi vốn ầm ào...
Thương thì tôi vẫn cô vào cô ra...
Thấy sừng, họ lánh thật xa,
Chắc vì khó hiểu: người ta quý... sừng?!
Sức Tê Giác đặng có chừng,
Tình Tê Giác bỏng, yêu đừng... hic ngay!
“Lấy vợ phải cưới liền tay!”
Ngẫm sâu nghĩ tỏ mà xoay khó thành!
Muốn yêu vững dạ chung tình,
Muốn Tê Giác vợ cho thành có đôi.
Nhưng đời chẳng chút chiều tôi,
Duyên trời chẳng phút nào nguôi chắn đường.
Vẫn mong có vợ... lẽ thường,
Cũng mong sẽ đặng yên đường cái – con.
Mãi tìm chẳng thấy tình son?!
Mãi chờ chẳng thấy người ngon... chén mình?!
Giác to sao lại bé tình???
Quý yêu sao lại bất bình tránh tôi???
Hỡi người, hiểu thấu người ơi?!
Hãy tìm thử đến cùng tôi... đấu sừng!
Dẫu thua cũng cảm thấy mừng,
Dẫu không thắng nổi, xin chừng... hiến tôi!
Nếu còn nóng bỏng bờ môi,
Hic, người cứ ở cùng tôi... đấu sừng!
Thắng thua, sẽ lựa nắm chừng,
Muốn yêu cũng đặng, nhưng đừng... trách tôi!
Tức thì quở mắng một thôi...
Thích thì ngỏ tiếng mà lôi... tới giường!
Gối, chăn kín phủ chắn đường,
Sớm sau, hic, rủ ra phường... kết hôn!!!
Tôi là Tê Giác cực ngon!!!...
Có ai mến cảm thì bon... tới rừng!
5 góp ý:
Tuấn Nguyễn: Hy vọng Đệ vui và mau có tin vui!
Tocmay: Lâu lắm mới lại gặp em...
Lãng tử Trần nam: Rất vui quen thêm bạn. Chúc vui!
Hoa hướng dương: Tê Giác là đồng chí Tuấn nguyễn đó HHD ơi!
Đọc thơ Tê Giác đấu sừng
Sao chưa ai đấu lừng khưng làm chi?
Đấu mà không khéo có khi
Gãy sừng, mất vợ, còn gì đời Tê?
Hehehe!!!
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ