Lưu bút
|
chuc giang sinh vui ve |
|
gởi lúc 08:39 21/12/2007 |
|
từ trời té xuống
còn ngơ ngác
hạt cát thần tiên
cho đời tượng đài
tượng cát thần kỳ
lâu đài trên cát
gió to sóng lớn
xóa nhòa phút giây
con người
nhỏ bé
như hạt cát trong vủ trụ to lớn
thoạt có đó
thoạt mất đi
như tượng cát
do con người làm ra
những kỳ quan thế giới
không vĩnh cửu
những hạt cát tâm hồn thi sỉ
để cho đời vần thơ trào phúng
người đã mất đi
như hạt cát cuốn theo chiều gió
không biết về nơi nao
nhưng vầng trăng còn đó
nhưng vần thơ còn đó
sống mãi muôn đời
lấp lánh những vì sao |
|
gởi lúc 08:57 18/12/2007 |
|
Minh la trung ,,,rat vui duoc lam quen
tang ban 6 diem,,,, |
|
gởi lúc 09:36 14/12/2007 |
|
vui |
|
gởi lúc 08:18 01/12/2007 |
|
minh la lan, rat vui duoc lam wen voi cac ban, ranh roi ghe blog minh choi nhe |
|
gởi lúc 06:37 27/11/2007 |
|
Trang web của tôi
Bạn bè
Các bài viết trước
Lưu trữ
|
 |
Thứ Hai, ngày 10 tháng 12, 2007 |
Cây roi của bố
Khu vườn học tập của trường Đại học Quốc gia thật tuyệt. Dưới tán cây keo mát rượi tôi thường tâm sự với nàng nhiều điều. Những buổi trò chuyện dường như không có hồi kết. nàng hỏi :” nhà anh ở miền tây có cây gì không nè?” tôi hóm hỉnh trả lời: ”một cây bố anh rất quý mà anh rất sợ là cây…cây roi” Nàng bật cười thật duyên dáng, từ tâm khảm nàng toát lên một sự thánh thiện. Và từ lâu nụ cười ấy đã ăn đứt các cô gái khác ở trong lòng tôi.
Quả thực, cây roi của bố đã đồng hành cùng thời thơ ấu của tôi. Những lúc tôi ngang bướng không chịu đi học, chính cây roi ấy cho tôi một bài học nên thân. Vào những buổi sáng mùa đông se lạnh, tôi chỉ muốn ngủ nướng cho thật đã. Chính cây roi của bố đã đánh thức tôi dậy đi nhà thờ. Cây roi tre bằng ngón tay cái, nó có nhiều mấu đầu mặt, cây roi vàng óng ả được treo ở đầu giường. Anh em tôi đều sợ cây roi ấy. Những ngày đi chơi quên bữa anh em tôi đều bị ăn vài hèo. Những tiếng :”véo …véo” của nó làm tôi sợ đến bây giờ. Dường như bố tôi chưa bao giờ nặng tay, vì sau mỗi lần đánh thẳng tay nhưthế, mẹ tôi chỉ xoa xoa vào là mọi cơn đau đều tan biến. vào một buổi trưa hè nóng nực anh em tôi lẻn đi tắm sông, bắt cá về nướng. Thế là bọn tôi được một trận đòn đáng đời. Tôi con nhớ đã đếm lươn trên mông ông anh tội nghiệp cả thảy bảy con. Những con lươn nổi lên bằng ngón tay và rươm rướm máu. Còn những con lươn của tôi thì phỏng rộp lên đau điếng cả người. Tôi nhìn trộm bố, trên mặt ẩn hiện sau những nếp nhăn là một nỗi buồn vời vợi. Bố tôi nhắc đi nhắc lại một điệp khúc:”Tụi bay muốn ăn roi đến bao giờ?” sau những lần như thế bọn tôi hối hận rất nhiều. Tôi nằm co ro trên giường trùm chăn cả đầu thầm khóc một mình vì đau và cảm thấy hối lỗi. Ngày một lớn bố tôi không dùng cây roi ấy nữa, bố tôi dùng những lời nhỏ nhẹ mà răn dạy bọn tôi. Những lời khuyên ngọt ngào ấy vẫn còn vang vọng đâu đây.
Ngày hôm nay, anh em tôi không còn bên gia đình, không còn được nghe những lời nghiêm nghị của bố. Bọn tôi như những cánh chim chập chững giang sải đôi cánh trên đất phố thị Sài Gòn. Anh em tôi đã trưởng thành rất nhiều. Mỗi lần nghĩ lại cây roi của bố thưở nào, anh em tôi như sống lại một thời thơ ấu. Một tuổi thơ vụng trộm, một tuổi thơ ngang bướng…cây roi ấy bố tôi vẫn treo đâu đó trong nhà. Cây roi đóng bụi vì đã lâu rồi không dùng đến. Đêm Sài Gòn mưa rả rích, tôi chợt cảm thấy nhơnhớ một thời cây roi của một ông bố, đã làm việc hết công suất vì tương lai của con mình…
nick của mình là lan_huong624 bạn nào có vấn đề gì đang cần gỡ rối tơ lòng xin liên hệ với mình, mình sẵn sàng giúp đỡ,cám ơn các bạn đã xem bài viết.mơì các bạn xem trang web của mình và góp ý nha http://haykhampha.kiss.vn hayhttp://bethienthan.very.to
|
gởi bởi be lan @ 06:58 AM | 0 góp ý |
 |
|
0 góp ý:
Gởi góp ý mới
<< Trang chủ