"... Một mình bước vào sân ga, miên man niềm vui về căn gác nhỏ có vòng tay mẹ, có những nụ cười màu hoa Đào, có tách cafe nóng ấm bàn tay, và còn có một Hà Nội mưa phùn, chờ nó!... "
Đêm đã phủ lâu rồi. Một mình nó - hành lý là một ba lô gọn nhỏ trên vai, nó lững thững bước vào sân Ga, miệng thì thầm vài câu hát. Những ngày Tết Ga tàu càng hối hả. Nó đã xin nghỉ phép trước mấy ngày để về nhà cho sớm. Lòng nó đang rạo rực bởi nhiều niềm vui và cũng miên man nhiều nỗi niềm khó nói...
Cố giữ lại cho riêng mình "nỗi đau ngọt ngào" nào đó và không biện minh cho bất kỳ điều gì cả. Nó biết nó không sai. Những kỷ niệm có cả vui lẫn buồn, nhưng cái mảnh nhớ trong từng giọt thời gian của nó chỉ là chút gì đó vụn vặt đủ làm cho người ta khẽ cười khi nhắc đến. Nỗi nhớ giờ đã ko trọn vẹn thành nỗi nhớ nữa, nhưng cũng không quá thoảng qua để rồi biến mất. Nó cố giữ tất cả lại chỉ để biết mình không vô tâm. Nó sợ cô đơn và nỗi đau sẽ lớn dần lên xoá nhoà đi hết sắc lung linh của hạnh phúc.
Nó rất hiểu, cái gì đã thuộc về ai rồi thì sẽ không khác đi được. Cũng như không ai đi vay mượn hạnh phúc bao giờ. Cuộc sống đôi khi quá khắc nghiệt, điều đó dạy cho nó biết sống vì chính mình hơn. Có nhiều thứ chỉ là của riêng nó, những mảnh nhớ được nó cất giấu để luôn phải kiếm tìm sự trọn vẹn. Nó cũng hiểu rằng thật ngốc nghếch khi cứ tự đày đoạ bản thân và chìm đắm trong những nỗi buồn đã qua. Lẽ ra nó phải hạnh phúc hơn thế!
Nó bất chợt rùng mình. Một hơi lạnh vút qua. Có vẻ như điều đó là nhẫn tâm trong lúc này. Một chút lạnh cũng đủ để làm cho cái bóng yếu ớt mờ ảo của nó khẽ rùng mình. Khi cái lạnh đã vào độ, nó đủ sức xoá nhoà đi những cái bóng vững chắc nhất. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó tự hỏi, rồi lại tự trả lời. Nhưng nó quen rồi, đã thành thói quen thì thường rất khó bỏ. Khi người ta biết thêm nhiều, sẽ có thêm nhiều nỗi buồn nữa ập đến. Nó đang nuôi nấng những ảo ảnh ư?
Không có quá nhiều điều để nhớ mỗi khi đi đi về về. Giọng hát thì thầm bỗng lạc lõng đi trong không khí, tiếng cười chống chếnh như vớt vát cho đủ gia vị. Năm tháng dần qua, có thêm nhiều mà mất đi cũng nhiều. Nhiều khi bất mãn với chính cái tôi. Cứ khắc khoải, hoài nghi rồi bất lực.
Biết sao được khi nó không muốn ghét, không muốn ruồng rẫy điều gì. Hình như nó không cho phép mình được lựa chọn. Có lúc tưởng đã không nhớ mà lòng lại gợi lên. Nhiều khi hai tiếng kỷ niệm và bao hình ảnh cứ vọng về nghe đau nhói ở trong mơ. Sóng xô - lòng vỡ!
Biết sao được khi có quá nhiều điều khiến nó không thể mở lòng mình ra. Nó nghi ngờ thứ tình cảm được đặt những cái tên mỹ miều. Hai tiếng "chân thành" nghe sao xa vắng. Nó cười khi không ai có thể trông thấy, nó sợ bị bắt quả tang vào cái thời khắc nó đối diện với chính mình. Nó sợ cái bắt gặp vô tình, sợ mình lại có thêm suy nghĩ, sợ phải một lần đắn đo...

Tiếng còi tàu rú lên trong đêm. Đó là thực tại. Nó giật mình cho những gì đang ngự trị trong lòng. Nó đang để nỗi buồn thống lĩnh nó. Tại sao nó lại đối xử tốt với mọi thứ trừ chính bản thân mình? Nó đã quá vô lý, nó đang bất công với chính mình và bướng bỉnh với những lý lẽ tự suy diễn ra. Nếu nó có thể dịu dàng hơn một chút thôi, công bằng với bản thân thêm một chút nữa. Có lẽ sẽ tốt hơn! Con người ta đôi khi rất lạ, không hiểu được bản thân mình bằng người khác! Thở dài tặc lưỡi rồi gạt đi những nghĩ suy trong lòng. Một mình bước vào sân ga, miên man niềm vui về căn gác nhỏ có vòng tay mẹ, có những nụ cười màu hoa Đào, có tách cafe nóng ấm bàn tay, và còn có một Hà Nội mưa phùn, chờ nó!
Nó bước. Có lẽ lần này sẽ không còn lưỡng lự nữa!
18 Góp ý:
Ở HN ăn Tết vui quá nên ko có thời gian vô đây, mà mấy lần vô cũng ko đăng nhập đc, hic.
Bây giờ lại cô đơn rùi, lại chỉ còn chỗ này để lui tới thôi. Cảm ơn các anh chị đã ko quên em, vô thấy nhà cửa vẫn đông vui, xúc động quá! Để em qua thăm hỏi từng nhà ngay mới đc!
neu co di ru minh nua nha
Than
Bây giờ em mới biết là ko cần đăng nhập cũng có thể gửi góp ý được, giá mà biết sớm hơn...
Cảm ơn các anh các chị nhiều lắm, chúc các anh chị năm mới nhiều may mắn và hạnh phúc. Hi vọng lúc nào cũng đc trò chuyện với nhau như thế này.
Lạ quá từ hum ngoisaoblog mở cửa lại lại chị không thể đăng nhập đc . Ko vote ko viết bài đc ...trời ạ....bambi co cách nào giúp chị với huuuuuuuu....Kiện ai bây giờ...:(
Xuân phúc xuân thọ xuân như ý
Tấn tài tấn lộc tấn bình an
Còn 5 tiếng nữa là năm mới tới rồi:
MỌI ĐIỀU TỐT ĐẸP NHẤT ĐẾN VỚI BAMBI!
chúc Bambi có một cái tết vui vẻ và hạnh phục
Gởi góp ý mới
<< Trở về