Vua và em
Xưa hòang đế để ria con kiến
Rất thời trang và rất phong trần
Nên chi con gái Thăng Long ấy
Cứ phập phồng ngực công chúa Ngọc Hân
Ta và em lần đầu gặp mặt
Mặt như không mà lòng sóng dậy nhiều
Em đanh đá, em dịu dàng giọng Bắc
Khiến vua, dân đều chết mệt vì yêu
Ta trai Bình Định hơi khô cứng
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Ô hay sông núi sinh người vậy
Mà lúc nào cũng độ lượng bao dung
Và có lẽ mai chia tay buồn lắm
Em ốm o mình hạc Thăng Long
Thương áo trắng đi giữa trời sương khói
Ta đã yêu thôi em cứ an lòng !
TRẦN VIẾT DŨNG
(Lãng đãng giữa đời)
Bài thơ bắt đầu bằng một câu chuyện tình lãng mạn bậc nhất của hòang đế áo vải Quang Trung và công chúa Ngọc Hân. Cũng là điều tự nhiên bởi tác giả là người quê Tây Sơn Bình Định. Ai mà chẳng tự hào khi có người đồng hương nổi tiếng!. Độc đáo hơn là cách khám phá vẻ đẹp mới mẻ từ hình tượng một quân vương đa tình.
Đắm vào huyền sử để làm sống dậy cái dạt dào say sưa của tình yêu khác thường của trang hào kiệt, bài thơ đã có một hấp lực riêng. Tác giả đả dựng lại bằng thủ pháp của một đạo diễn điện ảnh với những cận cảnh tâm lý – được xây dựng bằng ngôn ngữ rất dân dã mộc mạc như tiếng lòng người xưa trong giờ phút tao ngộ anh hùng – giai nhân.
Mở màn là “bắc bậc kiêu kỳ”: một bên là dũng tướng bách chiến bách thắng hiên ngang trước điện Kim Loan, một bên là công chúa lá ngọc cành vàng đất Bắc Hà. Biểu lộ bên ngoài là “mặt như không” thế nhưn gcận cảnh lại là cái mãnh liệt của song tình, của cảm giác đắm chìm “chết mệt vì yêu”. Kiêu hãnh làm sao là em:
Em đanh đá, em dịu dàng giọng Bắc
Tôi dám quả quyết những câu thơ này của Trần Viết Dũng ít nhiều có độ trải nghiệm của người đã liêu xiêu vì cái chất “giọng Bắc” của người xứ kinh kỳ. Và hỡi ai đã từng gặp các em gái Hà Thành thời nay, khó mà cưỡng lại được cái ma lực “đanh đá, dịu dàng” đến lịm người vì khoan khóai.
Kẻ viết bài bình này xin được bày tỏ sự kính nể trước cao thủ đại anh hùng với mỹ nhân đất Bắc. Bởi đối diện cùng nhan sắc, mắt kẻ này cứ nhấp nháy lia lịa chứ không dễ gì “mặt như không”.
Mà việc gì phải giấu, phải rào đón, hoa mỹ ngôn từ:
Ta trai Bình Định hơi khô cứng
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Tôi nhớ một lão huynh Bình Định tuổi quá 85 mà vẫn cứ sướng âm ỉ vì hai câu thơ của Trần Viết Dũng, định mắng anh bạn nhà báo đã sửa câu thơ thành “Chất phong trần lãng đãng đồng quê” vì làm mất cái hào sảng của trai Bình Định (!). Khỏan này thì không dám bình thêm bởi lẽ không tiện “mèo khen mèo dài đuôi”. Bởi Trần Viết Dũng viết đúng con người Bình Định, con người Quang Trung, con người của chính anh.
Quan trọng hơn là khổ cuối của thiên tình sử bằng một hình dung ly biệt. Sức hấp dẫn của thời khắc “hương lửa đương nồng” nhưng trượng phu lại “động lòng bốn phương” đã thành phút bộc bạch đến không ngờ giản dị hơn:
Ta đã yêu thôi em cứ an lòng
Là tự tin, là hào sảng mã thượng của con nhà võ, của người đất võ vậy! TRẦN HÀ NAM
|
5 Góp ý:
Rất thật tình riêng phong cách miền Trung
Phải chăng Bác cũng muốn mượn lời thơ nói về Hoàng Đế Quang Trung để nói về mình ? Nhưng em thấy Bác không hề khô cứng chút nào .
Kẻ viết bài bình này xin được bày tỏ sự kính nể trước cao thủ đại anh hùng với mỹ nhân đất Bắc. Bởi đối diện cùng nhan sắc, mắt kẻ này cứ nhấp nháy lia lịa chứ không dễ gì “mặt như không”.'
Ồ, coi chừng bị bà xã 'phém' đó nghe anh Lãng. 'Nhấp nháy lia lịa' như đèn xi nhanh thế. Anh Lãng dạo này có khi đã... chết với em nào Hà thành chưa nhỉ?
Là tự tin, là hào sảng mã thượng của con nhà võ, của người đất võ vậy!
EM LAM HOANG HAU
THAT LA MOT CHUYEN TINH YEU CHAN THAT THUC TE HIEN THUC VA LANG MAN XA XUA
5 THANH CU CHI
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về