HẠT BUỒN RƠI
Rồi bỗng dưng mà cỏ cây xanh mướt
Tháng Sáu trên môi mưa hát rất hiền
Anh ngồi đây với một hồn đã ướt
Con ốc nào trong vỏ nhủ đời riêng
Rồi bỗng dưng em cười che nửa miệng
Vờ giấu anh chiếc răng khểnh dịu dàng
Ai đốt que diêm thắp đời cạn tiếng
Suốt một thời anh vẫn cứ lang thang
Ôi! Em đó trong một chiều ủ rũ
Giảng đường mưa xa mấy cõi mịt mù
Hàng ghế trống người bỏ quên sách vở
Dưới mi hồng nhốt hết một mùa Thu
Chiếc áo trinh nguyên màu hạnh phúc
Em quá trắng trong mơ mộng cuộc đời
Đâu đã biết từ tim con sáo nhỏ
Bay phía cuối trời mổ hạt buồn rơi. Sài gòn, tháng 6.1970 Đ.Q.K
(Lóng ngóng câu thề - NXB Đà Nẵng, 2006) Có lạ không khi những rung động đầu đời vẫn được một người qua tuổi năm mươi như Đặng Quốc Khánh nâng niu đưa vào một tuyển thơ của hơn 35 năm cầm bút?
Hạt buồn rơi đã từng xuất hiện trong nhiều cuốn sổ tay thơ của sinh viên, từng được nhiều ngườI "mượn" để tỏ tình mà nên duyên đôi lứa, vậy mà lại rất muộn màng để có mặt trong tập thơ riêng của chính tác giả. Ít ra đó cũng là một dấu ấn tình cảm không phai đã chạm khắc trong tâm khảm của gã làm thơ lãng tử này!
Mà cũng đáng trân trọng lắm chứ, nhưng rung động đầu đời dù tan biến như giọt mưa cũng đọng lại vị ngọt rất lâu của một thứ tình cảm thuần khiết trinh nguyên:
Rồi bỗng dưng mà cỏ cây xanh mướt
Tháng Sáu trên môi mưa hát rất hiền...
Cái vụng về lóng ngóng của chàng trai mới lớn như hiện ra trong khoảnh khắc ngỡ ngàng nhận ra cái "bỗng dưng" "xanh mướt" của "cỏ cây" như bừng lên sắc màu của tình yêu tươi mới. Ôi cơn mưa Sài gòn, "tháng Sáu trời mưa, trời mưa không dứt..." (Nguyên Sa - Ngô Thụy Miên) sao mà dễ làm xao xuyến lòng người đến vậy. Tình đã chớm, "hồn đã ướt" để cho câu hát cứ chơi vơi thấm đẫm góc riêng tâm hồn kẻ si tình.
Có dại khờ chăng khi gã trai mê đắm trong nụ cười duyên thiếu nữ:
Rồi bỗng dưng em cười che nửa miệng
Vờ giấu anh chiếc răng khểnh dịu dàng... Chỉ thế thôi đã đủ làm lòng ngây dại. Tình ơi là tình! Nụ cười răng khểnh ấy còn chết lịm bao kẻ mang trái tim thi sĩ? Để rồi thành ám ảnh cháy bùng lên ánh sáng soi chiếu ngõ ngách tâm hồn. Để trong ánh leo lét của ngọn lửa diêm, gã lang thang bắt đầu hành trình dõi theo từng uẩn khúc của tâm hồn thiếu nữ.
Có nghịch lí gì ở nỗi buồn này:
Ôi! Em đó trong một chiều ủ rũ
Giảng đường mưa xa mấy cõi mịt mù
Hàng ghế trống người bỏ quên sách vở
Dưới mi hồng nhốt hết một mùa thu
Dường như đây không phải là hình ảnh được miêu tả trực tiếp mà chỉ là bóng dáng của em vọng về trong tâm tưởng. Có ai không nao lòng vì một nỗi buồn Thu? Nỗi buồn thăm thẳm đọng lại dưới mi hồng...
Những thi ảnh rất quen đã cấu tứ thành nỗi-buồn-em đong đầy cả nỗi-buồn -anh. Vừa mưa hạ tháng Sáu, đã thành chiều thu vọng bao dự cảm mong manh. Những cảm giác không rõ nét này được điểm xuyết bằng tập hợp các từ: chiều, giảng đường, hàng ghế trống, sách vở... đã mang lại ấn tượng rất riêng của thuở cắp sách giàu mơ mộng, không nhuốm vị ảo não lâm li của những tình duyên tục lụy.
Hoá ra tình ấy mới chỉ vừa mấp máy đầu môi chưa ngỏ thành lời! Hoá ra tình ấy mới xôn xao vì "chiếc áo trinh nguyên". Thế là đủ thành tiếng lòng say đắm, thành khắc khoải nhớ nhung gõ nhịp tâm tư:
Đâu đã biết từ tim con sáo nhỏ
Bay phía cuối trời mổ hạt buồn rơi
Bài thơ có cái duyên riêng của một thời, của tình yêu giảng đường những năm bảy mươi thế kỷ XX. Dẫu đã sang thế kỷ XXI, nhưng có lẽ bạn trẻ chúng ta vẫn gặp đâu đó trong bài thơ này chút tình đồng điệu chăng?
Hà Nội, 27.3.2007 T.H.N
|
5 Góp ý:
@Huongmuathu: Cảm ơn chị đã chia sẻ!
@All: Dạo này LT viết tay rồi mới post, có thể chậm trễ gặp gỡ, mong mọi người thông cảm nhé! Hy vọng nhiều người cũng đồng cảm cùng LT!
Giữa những số số, chữ chữ, dừng lại một chút để ... mơ mộng, mộng mơ!!!!!
Thôi stop mộng mơ. Sếp chuẩn bị kêu rồi! Haha
» Để gởi góp ý mới, bạn cần đăng ký 1 tài khoản tại đây !
<< Trở về